Hơn 20 năm sống với mẹ cha, em luôn là cô công chúa được cưng chiều, yêu thương. Tóc đen mượt mà, dài thướt tha buông xõa ngang lưng. Tay học trò búp măng, trắng mịn màng. Gương mặt em có thể không xinh như hoa khôi, nhưng luôn rạng rỡ nụ cười và ngập tràn sức sống. Em hạnh phúc, em yêu đời, tràn đầy hi vọng vào tương lai.
Hơn 20 năm sống cùng đấng sinh thành, mẹ ân cần cầm tay em hướng dẫn từng cách thái rau, thái thịt. Bao lần mẹ ôm em vào lòng, âu yếm vuốt ve tóc em, thủ thỉ: "Con gái của mẹ, mẹ chẳng cần gì nhiều, chỉ mong con được hạnh phúc”. Còn bố trêu đùa: “Chẳng biết sau này lấy chồng có mang cho bố mẹ nổi bát canh cần hay không?”. Em đã được nâng niu biết bao, được dành cho những điều tốt đẹp nhất, được yên vui trong vòng tay bố mẹ lẫn không khí gia đình ấm áp.
Giờ đây em đã yên bề gia thất, có thiên thần nhỏ xinh gọi em bằng “mẹ”. Đến ngày Quốc tế Phụ nữ, em cũng mong ngóng lắm một món quà từ chồng. Song điều mơ ước nhỏ nhoi ấy lại chẳng thành sự thực. Dẫu em có cần gì cao sang, một bông hoa hồng ngát hương trị giá vài chục nghìn đã đủ khiến em vui rồi. Và em khóc, khóc vì tủi thân, buồn bã khi chồng vô tâm với mình, trong khi anh ta vẫn biết cùng đồng nghiệp tổ chức 8/3 cho chị em nữ trên công ty, vẫn biết nhắn vài lời chúc tốt lành đến các cô bạn gái, vẫn biết mua quà cho mẹ, cho em gái…
Thôi em, nín đi, đừng khóc nữa. Một khi người ta đã thờ ơ thì em có khóc thế, khóc nữa họ vẫn chẳng đoái hoài. Thậm chí họ còn cáu bẳn, khó chịu, chê trách em lắm chuyện, mè nheo là đằng khác. Sự quan tâm phải xuất phát từ trái tim, họ nghĩ đến em, họ sẽ tự làm, đâu cần em nhắc nhở, hay phải đợi tới khi em oán trách!
Hãy lau nước mắt đi, và soi mình vào trong gương xem em của ngày hôm nay trông như thế nào sau 6 năm làm vợ, làm mẹ. Bàn tay em trở nên chai sạn, vì đủ thứ công việc nhà, dọn dẹp quét tước và chăm sóc chồng con. Mái tóc em xơ xác, chẻ ngọn từ bao giờ, em không để ý ư? Khuôn mặt em còn đâu sức sống yêu đời thuở xưa, làn da sạm đen và khô khốc, mắt quầng thâm, môi nhợt nhạt, nhìn em già hơn cả chục tuổi so với lứa tuổi của mình. Em lần đây nhất được cười một cách thật sảng khoái là lúc nào? Hay chỉ khi bên cạnh con, em mới thấy lòng nhẹ nhàng đôi chút?
Thôi em, ngóng trông quà từ đàn ông làm gì. Khóc vì sự lạnh nhạt của họ làm gì. Sao em không nhỏ nước mắt khóc thương cho chính bản thân mình đi. Khóc thương cho tuổi xuân sống trong vô vàn vất vả, hi sinh vì gia đình và nhà chồng mà đâu được đền đáp. Khóc thương cho cha mẹ già, mỗi lần đều đau lòng khi nhìn thấy em đến chưa được nóng chỗ lại phải tất tưởi quay về nấu cơm cho chồng và mẹ chồng, trong khi cả 2 người họ đều khỏe mạnh lẫn nhàn rỗi. Khóc cho những đêm muộn vẫn chong chong chờ chồng từ những cuộc vui bên ngoài trở về. Khóc cho những gì em không đáng phải chịu, khóc cho những tàn tạ, úa héo của em ngày hôm nay.
Khóc một trận thật thoải mái đi em, để rồi sau khi lau khô nước mắt, em sẽ biết, quà của đàn ông không quan trọng lắm đâu. Và rằng, em chưa yêu thương bản thân em, sao người khác tiếc xót cho em được? Giọt nước mắt khóc cho những tệ bạc kẻ khác đối xử với mình thật vô nghĩa, khi chính em chưa cưng chiều, nâng niu bản thân mình.
Người phụ nữ nào cũng muốn được nhận quà vào những dịp lễ, muốn được dựa vào ai đó khi mỏi mệt. Song, em lại tự biến mình thành tảng đá xù xì, thô nhám, nhiều sức chịu đựng thì sao người khác chẳng ngang nhiên chà đạp em? Hãy yêu thương mình nhiều hơn em nhé, bỏ bớt trên vai những gánh nặng không cần thiết, hoặc yêu cầu được san sẻ. Hãy thẳng thắn nói ra những suy nghĩ, mong muốn của mình, đừng ôm chặt tất cả sầu muộn trong lòng, để rồi tự nhủ “thôi mình cố chịu thiệt vậy”, nhưng sự thực là tủi thân, uất ức em phải chịu sẽ chỉ ngày một nhiều thêm.
Hãy chăm sóc bản thân nhiều hơn, luôn rạng ngời, tự tin, tràn trề sức sống để cha mẹ yên tâm, con cái có điểm tựa, và để bản thân em thấy cuộc sống có ý nghĩa. Một khi em đã mạnh mẽ, đã đặt bản thân lên trước tiên, thì em sẽ nhận ra, người không yêu thương em chính là kẻ thừa thãi trong cuộc đời em đó. Cần phải loại bỏ họ ra khỏi cuộc sống của em, để người đàn ông tốt thực sự ngoài kia, luôn thích tặng quà cho em chẳng vì dịp gì, còn bước vào chứ!
Theo Phạm Giang (Helino)