Nếu tôi hỏi: Mua hoa nhé, vợ tôi sẽ bảo: "Mua làm gì cho đắt, mà nhà mình bé, bày chật nhà, hôm sau lại mất công đi vứt".
Nếu hỏi, mua quần áo nhé, kiểu gì cô ấy cũng nhắc chuyện có lần tôi đi công tác về mua cho nàng chiếc áo phông bị chật, chỉ mặc vừa lúc chưa ăn thôi, còn ăn xong cứ như trưng bày cái bụng vậy.
Đấy mới là áo phông thôi đấy, chưa phải đầm váy thời trang gì. Cho nên vợ tôi sau này cấm tiệt, bảo anh có nhã ý tặng thì đưa em ra cửa hàng, em thử cái nào hợp thì em lấy, anh chỉ việc trả tiền.
Rồi đến túi da, thắt lưng, kính hay đồng hồ cũng cũng thế. Vợ tôi chắc cũng giống bao nhiêu bà vợ khác, đều chỉ thích ra hàng tự vận đồ vào người ngắm nghía trong gương thôi. Tôi mới cảm thấy thán phục một số anh em sao mà tài thế, mua đồ về mà vợ xuýt xoa khen ngợi.
À, chắc là các anh ấy chi nhiều tiền, gì chứ cứ đang dùng iPhone 8 mà thêm được cái iPhone X thì gì mà chẳng thích, các chị nhỉ? Chứ đa phần bạn tôi, lương tháng dưới hai chục triệu thì lâu lâu mới “cắn răng” được, tốt nhất là chuyển “hoa đồng tiền” nho nhỏ để vợ tự mua.
Nhưng tôi cũng chưa hân hạnh quen anh nào mà mua quần áo tặng vợ mà về dùng được ngay, chả nhẽ người thương của các anh ấy dáng chuẩn như người mẫu cả. Chứ bọn giai già chúng tôi, chỉ làm cái kiếp xe ôm, chở vợ đến trước cửa hàng quần áo rồi móc điện thoại ra cắm mặt vào, hoặc tìm quán trà đá mà chém gió và đợi xem có phải gọi vào… móc ví hay không.
Mà lần 8/3 này tôi cũng đã chuẩn bị từ rất sớm rồi đấy chứ. Ngay lúc đang còn nghỉ sau Tết, đã hỏi vợ: Em rảnh lướt mạng thấy thích đồ gì anh mua tặng. Cô ấy cũng đã tìm được cái túi khá ưng ý giống ba cái túi đang dùng rồi, ấy thế mà lúc bấm đặt hàng thì mới hiện lên thông báo “hết hàng”.
Thế có chán không, từ hôm đó đến nay vẫn chưa tìm được đồ gì mà nàng đang cần nữa, vì những thứ nàng cần, nàng mua từ trước rồi, có cần hỏi tôi đâu.
Hoa không thích, quà khó mua, tôi đành dùng cách kém lãng mạn nhất là rụt rè đề nghị được sử dụng dịch vụ giao dịch liên ngân hàng. Ấy thế mà nàng nhận lời cái rụp mới hay chứ.
Chả lẽ 8/3 lại chỉ có mỗi chuyển khoản, tôi hỏi nàng có thích đi ăn nhà hàng không thì cả nhà đi, nàng bảo đi gì ngày này cho đông. Tôi lại bảo hay thích món gì anh nấu thì nàng nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi lại thế anh thích ăn gì để em nấu cho ngon. Thế có chán không cơ chứ!
Tối trước lễ Quốc tế Phụ nữ, lừa lúc nàng đang mải lưới điện thoại, con thì đang học, tôi hỏi khẽ trong lúc tay đang rửa bát: "Thế cuối cùng em thích gì nào?"
Câu trả lời khiến tôi sững sờ các chị em ạ. Nàng đáp gọn lỏn: "Em chả cần gì, chỉ cần anh như bây giờ là được!"
Ôi, như bây giờ là như từ thời mới cưới nhau hơn chục năm trước, nàng đã giao hẹn: Việc nhà là chia sẻ, em nấu cơm thì anh rửa bát, giặt xong anh phơi thì em gập quần áo, em dọn nhà còn anh lau nhà, em đón con còn anh đưa con đi, em đi chợ còn anh chỉ cho con học.
Ôi cứ đều đặn như thế này thì nhà tôi chả có lúc nào có cơ hội cho “phụ nữ vùng lên”, thế thì tôi cứ làm một nửa phụ nữ với bếp núc, chổi với cây lau nhà, máy giặt và mắc áo thế này à? Mất bao nhiêu là thời giờ để bia bọt, tụ tập, chém gió với bạn bè, rồi thể thao và bao thú vui nữa.
Giá mà vợ tôi thích hoa, thích đi ăn hay thích một món quà gì đó cụ thể như cái túi, cái áo váy nào đó có phải dễ hơn không?
Các chị xem tư vấn giúp có người vợ khó chiều thế thì phải làm sao?
Theo Long Tiên (Khampha.vn)