Bên nhau 7 năm trời, bố mẹ anh luôn nghĩ tôi sẽ là con dâu nhà họ Vũ, thậm chí đòi dạm ngõ từ hồi tôi đang học năm cuối. Nhưng gia đình tôi phản đối, cho rằng quá vội để tính đến chuyện đó, tôi cũng không muốn phí hoài thanh xuân nên mãi tới khi 28 tuổi tôi mới "chốt" làm đám cưới.
Ai cũng mừng vui cho tôi, bạn bè thân thiết rôm rả suốt cả tháng trời mong đến ngày được thấy tôi mặc váy cô dâu tung hoa cho tụi nó bắt. Tôi và anh bận rộn chuẩn bị khá nhiều thứ, 2 bên thống nhất sẽ ăn hỏi vào cuối tháng 3 vừa rồi.
Tôi mua tặng bố mẹ 2 bên lễ phục truyền thống, chọn cả bộ đồ rất đẹp cho em gái của anh để mặc vào ngày ăn hỏi. Cô ấy cũng khá điệu đà, nên chúng tôi đã lựa mấy chỗ mới tìm được một bộ váy ưng ý. Nói thực lòng thì tôi và em gái anh không hợp nhau cho lắm, cũng không hay trò chuyện, song tôi vẫn luôn giữ thái độ hòa nhã và luôn mua quà tặng cho cô ấy vào nhiều dịp, bởi nghĩ rằng trước sau cũng là người một nhà.
Tối hôm ấy tôi mang hộp quà đựng đồ vest, áo dài sang tặng bố mẹ chồng tương lai. Nhìn họ mặc thử với nụ cười rạng rỡ, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng. Nhưng đến em gái của anh thì thái độ khác hẳn, thờ ơ nói sẽ mặc thử sau. Thấy tôi buồn, anh vỗ vai an ủi rồi bảo "Tính nó thế, kệ nó!".
Hôm sau bố mẹ anh lại gọi qua nhà ăn cơm, tiện kiểm tra lại một số thứ trong danh sách chuẩn bị ăn hỏi. Kết thúc bữa tối xong em gái anh lẳng lặng lên phòng, tôi chủ động hỏi anh hay là tôi mang trái cây lên tiện thể hỏi xem bộ đồ tôi tặng hôm qua đã mặc thử chưa, chứ tôi cũng không muốn về làm chị dâu mà có khoảng cách gượng gạo với em chồng như thế. Anh bảo tôi kệ nó, tính nó vẫn trẻ con, sau này là người một nhà sẽ khác. Nhưng tôi vẫn bê đĩa hoa quả đi lên gác.
Vừa bước đến cửa phòng, tôi đang định gõ cửa thì thấy chiếc giẻ lau dưới chân nhìn quen quen. Lật nhẹ lên xem kỹ, ôi trời ơi đấy chính là bộ đồ tôi mang tặng cô em gái anh! Quá sốc vì món quà bạc triệu lại bị vứt làm giẻ lau, tôi tuột tay đánh rơi đĩa táo, khiến cả nhà hoảng hốt vì tiếng đĩa vỡ choang.
Em gái anh vội mở ngay cửa phòng ra nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng. Anh cũng chạy kịp tới, hỏi tôi có chuyện gì. Tôi chỉ tay vào "chiếc giẻ lau", anh cũng giật mình, vội hỏi em gái tại sao lại làm như thế. Nếu không thích thì cô ấy có thể nói để tôi đem đổi trả lại và mua bộ khác, đằng này lại cố ý biến nó thành giẻ lau, còn để ngay cửa phòng để "dằn mặt" tôi hay gì?!?
Tôi nghẹn ngào hỏi thẳng em gái anh có phải làm vậy vì ghét tôi hay không, em chồng tương lai chỉ đáp lại gọn lỏn: "Tôi không ghét, nhưng cũng không thích chị". Mẹ anh cũng tỏ ra bối rối, nhặt vội bộ đồ lên phủi đi, thanh minh với tôi rằng chắc em gái nhầm lẫn giẻ với quần áo. Nghe câu "chữa cháy" nực cười ấy, tôi gạt nước mắt cười khẩy. Một bộ váy lộng lẫy như thế, mới tinh còn nguyên mác để mặc trong ngày vui của anh trai cô ấy, chẳng thể nào nhầm được với một chiếc giẻ lau!
Đúng là "giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng"! Tôi cảm thấy không hề được tôn trọng, bị xúc phạm lòng tự trọng nặng nề, bây giờ đã thái độ xấc xược như vậy thì sau này cô ta còn nghĩ ra những trò gì nữa?!? Tôi tưởng chồng tương lai cũng sẽ mắng mỏ trút giận lên em gái thay tôi, nhưng thật ngạc nhiên, cả nhà anh coi hành động vứt đồ làm giẻ lau ấy là chuyện nhỏ, kéo tôi xuống dưới nhà lấp liếm bằng chuyện khác. Không hề có một từ xin lỗi nào được thốt ra.
Tôi tuyên bố thẳng thừng: "Em không thể về làm dâu nhà anh được. Rồi sau này còn ai coi em ra gì? Bố mẹ cho con xin lại hộp quà, sẽ có nhiều người khác tôn trọng con hơn!". Mẹ chồng tương lai mặt tái mét, chạy theo níu tay tôi lại, xin tôi bỏ qua cho con gái bà. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ!
Theo Lynk (Pháp Luật & Bạn Đọc)