Bình thường cô rất ít động vào ví tiền và điện thoại của anh. Anh nói: “Đó là 2 vật riêng tư nhất của mỗi người, kể cả là vợ chồng cũng không được quyền soi mói, kiểm tra”. Cô thấy anh nói đúng, hơn nữa cô vốn không phải người tọc mạch, chăm chăm kiểm soát chồng. Hơn nữa, cô tin tưởng chồng, và anh cũng xứng đáng được tin tưởng.
Nhưng cuối tuần đó, anh và cô đi siêu thị. Lúc thanh toán tiền cô phát hiện thiếu mấy trăm, đành bảo anh bù thêm. Hàng tháng nhà cô góp tiền sinh hoạt theo quy tắc 4 - 6, anh 6 phần, cô 4 phần, do cô làm thủ quỹ. Cô mở lời, anh không ngần ngại rút tiền đưa thêm cho vợ. Khi anh mở ví lấy tiền, có một vật nhỏ từ ví anh rơi ra. Cô cúi người nhặt giùm anh. Song khi nhìn rõ nó là thứ gì, cô hơi giật mình. Không ngờ đó lại là ảnh một cô gái trẻ, rất trẻ là đằng khác. Trong hình, cô gái đó cười rất tươi, nụ cười sáng ngời vô cùng xinh xắn. Nhìn vẻ sờn cũ của ảnh thì có vẻ như nó được chụp từ rất lâu rồi.
“Đồ của anh này”, cô cố gắng mỉm cười, đưa lại tấm ảnh cho chồng. Anh vội vã nhận lấy rồi cất kĩ lại vào ví, không có một lời giải thích nào với vợ. Cô không hỏi là vì cô cứ nghĩ, ít ra anh sẽ nói gì đó, đâu ngờ được anh hoàn toàn im lặng. Chính thái độ của anh càng khiến cô bất an. Lòng cô hiểu rõ, đó chỉ có thể là người yêu cũ của anh. Mọi đối tượng khác kiểu như bạn thân, em họ, bạn bè… đều khó lòng phù hợp trong trường hợp này.
Cô lẳng lặng nhìn anh suốt quãng đường về nhà mà anh vẫn vờ như không thấy. Tới nhà, cô không kìm lòng được nữa, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh, người con gái đó là ai vậy? Là người yêu cũ của anh à?”. Anh nhìn cô, hồi lâu không nói, khiến cô có cảm giác như mình vừa hỏi một thứ không nên hỏi. Mãi sau anh mới lên tiếng, tràn ngập cảnh cáo: “Anh nói lần này cũng là lần cuối, nếu em còn muốn sống yên bình với anh thì từ giờ đừng bao giờ hỏi lại câu hỏi đó. Cô ấy là điều em không nên và cũng không có quyền được hỏi, em hiểu chưa?”.
Cô như không thể tin vào tai mình, trân trân nhìn anh. Anh trước nay luôn đối xử với cô điềm đạm, hiếm khi nổi nóng, vẻ giận dữ đầy đáng sợ này cô chưa bao giờ được chứng kiến. Cô với anh đến với nhau qua mai mối, để nói cô đã hiểu hết về anh hay giữa hai người tồn tại một tình yêu sâu đậm là không thể. Tuy thế, cô hoàn toàn hài lòng về anh, dù đôi lúc anh hơi lạnh nhạt, nhưng anh là người đàn ông chín chắn, điềm tĩnh, đối xử với cô chẳng đến nỗi nào. Cô tin tình cảm có thể vun đắp và gây dựng qua năm tháng, nhất là sau này 2 người còn sẽ có những đứa con chung, cùng nhau vượt qua khó khăn, vui buồn của cuộc sống cơ mà. Hi vọng đẹp đẽ là thế, nhưng nào ngờ đâu thực tế lại quá đỗi phũ phàng...
“Anh... em là vợ anh cơ mà... sao anh có thể đối xử với em như vậy...”, cô nghẹn ngào nói, nước mắt đã không kìm được mà rơi ướt hai gò má. Cô có thể chấp nhận được chuyện chồng không yêu mình nồng nhiệt, tha thiết, nhưng cô không thể yên lòng được khi trong tim chồng lại chất đầy bóng hình một người phụ nữ khác. Và cô là kẻ ngoài cuộc, chỉ có thể sở hữu thân xác anh, còn cánh cửa trái tim anh hoàn toàn đóng chặt đối với cô.
Anh thở dài, có lẽ đã bình tĩnh hơn, giọng điệu nói chuyện với cô cũng trở nên ôn hòa nhiều: “Có lẽ chúng ta nên thống nhất một vài điều, tránh sau này lặp lại chuyện ngày hôm nay. Tình yêu chỉ là một trong những yếu tố làm nên cuộc hôn nhân hạnh phúc mà thôi, em nên hiểu điều đó. Ngoài tình yêu, mọi thứ còn lại anh đều có thể cho em, nếu em nghĩ thoáng một chút thì em sẽ sống rất ổn thỏa, những ngày trước đây không phải em luôn hài lòng sao?”.
Anh nói đúng, kể từ sau đám cưới tới trước ngày hôm nay, cô hầu như chẳng có điểm gì có thể chê trách ở anh. Anh dù không quá cởi mở hay chia sẻ mọi thứ với cô, nhưng trách nhiệm của một người đàn ông trong gia đình anh đều làm tốt, còn khá quan tâm tới bố mẹ cô. Nếu như không biết đến sự tồn tại của tấm ảnh ấy, cô sẽ vẫn thầm cảm thấy may mắn khi có một người chồng như anh. Nhưng ngày hôm nay, bức màn bình yên ấy bị xé rách một cách thô bạo, trong tim cô đã cắm một chiếc dằm sắc nhọn, cô còn có thể điềm nhiên như không có việc gì ư?
“Em cứ suy nghĩ thật kĩ đi, đừng làm gì nông nổi. Cô ấy hiện tại đã định cư ở nước ngoài, có gia đình đề huề rồi, chuyện anh ngoại tình là không có khả năng, anh chỉ có thể nói với em như vậy”, anh không an ủi những giọt nước mắt thất vọng và đau khổ của cô, chỉ chậm rãi tổng kết lại vấn đề.
Cả đêm ấy cô không tài nào chợp mắt được. Cô phải làm sao đây? Vì ghen với quá khứ của anh mà từ bỏ cuộc hôn nhân này ư? Có đáng không? Nhưng cô gái đó đâu đơn thuần chỉ là quá khứ, cô ấy là hiện tại thậm chí là cả tương lai đối với anh, nếu như anh một mực ôm khư khư hình bóng cô ấy trong lòng như thế này.
Cô có thể cam tâm coi cuộc hôn nhân này là một vụ làm ăn, còn chồng mình đơn thuần là đối tác, ràng buộc với nhau bởi hợp đồng với những quy định trách nhiệm, quyền lợi? Sẽ chẳng liên quan chút nào tới tình cảm ở đây hết! Cô có thể vui vẻ vun vén, đặt niềm tin vào cuộc hôn nhân như thế hay không? Dù có thể nhìn từ ngoài vào, cô là một người vợ may mắn, hạnh phúc không thể nghi ngờ.
Có lúc cô nghĩ, giá như cô đừng nhặt giúp anh tấm ảnh đánh rơi ấy. Cô sẽ chẳng bao giờ biết đến bí mật của anh. Và cô sẽ vẫn sống thật thoải mái, thỏa mãn bên anh cùng cuộc hôn nhân này, dẫu chỉ là ảo tưởng...
Theo Phạm Giang (Helino)