Lại một tuần nữa trôi qua, bạn nàng sợ hãi thông báo đối tượng xem mặtt gần nhất của nàng vừa tự tử nhưng may mắn người nhà phát hiện và cấp cứu kịp thời. Cô bạn hỏi nàng có tới bệnh viện thăm chàng không?
Lật sổ tay một hồi, nàng thở dài. Tối nay nàng lại có lịch đi xem mắt. Cả nửa năm nay, chuyện hẹn hò xem mắt chẳng còn xa lạ với nàng. Bố mẹ sốt ruột lắm rồi, có điều nàng vẫn chưa chấm được ai cả. Không biết đối tượng tối nay thế nào đây?
Trở về từ quán café khá sớm, nàng cười khổ trong lòng: “Lại một mối nữa đi tong”. Vừa rửa mặt định lên giường đi ngủ, nàng nhận được điện thoại của “bà mối”, là một cô bạn khá thân, thông báo anh chàng kia rất ưng nàng, muốn tiến tới xa hơn nữa. Chỗ bạn bè, nàng thẳng thắn nói cho bạn biết rằng mình không ưng ý anh ta, không cần gặp lại và bạn nàng đồng ý sẽ chuyển lời.
Cứ nghĩ mọi chuyện thế là xong, một bên không tình thì bên kia có nguyện cũng đành ngậm ngùi rút lui thôi. Những lần trước, nàng chỉ cần bày tỏ ý kiến một cái, bên kia người ta liền tự giác chả dây dưa gì. Đều là người trưởng thành, có tự trọng cả, hơn nữa tình cảm với nhau đã nhiều nhặn, sâu đậm gì cho cam. Thế nhưng, nàng sao có thể mường tượng ra được, lần này mình đụng trúng Chí Phèo thời hiện đại chứ!
Bẵng đi cả tuần sau, cô bạn nàng hốt hoảng tới tìm nàng: “Mày ơi, mày đến thăm anh Huấn (tên anh chàng mà nàng vừa xem mắt tuần trước) một lần được không? Từ hôm gặp mày về tới giờ, nghe tin mày từ chối khiến anh ấy buồn bã, thất tình, cả tuần này ăn không ngon ngủ không yên, người gầy rộc, xanh xao, phát ốm ra rồi. Gia đình anh ấy nhờ tao nói với mày một tiếng, nhờ mày tới thăm rồi khuyên bảo anh ấy!”.
Ảnh minh họa |
Nàng há hốc miệng vì kinh hãi, không thể ngờ tình huống “viễn tưởng” này có thể phát sinh với mình. Nhưng người ta đã nhờ vả, lại không bắt mình phải làm người yêu anh ta, thôi thì coi như làm người tốt một lần vậy.
Nàng vừa tới, chàng đang nằm bẹp trên giường bỗng bật dậy, nắm chặt tay nàng tha thiết bày tỏ một tràng: “Em đây rồi, cuối cùng cũng gặp được em. Anh nhớ em lắm đấy, em biết không? Từ lúc nghe bạn em nói lại, rằng em không vừa lòng anh, anh chẳng còn tâm trí làm gì nữa. Em có biết, anh đã yêu em ngay từ ánh nhìn đầu tiên rồi không?”. Nàng sợ toát mồ hôi hột, vội rụt tay về.
Nhìn chàng rõ hốc hác đi so với lần gặp trước, nàng vừa thương vừa giận, tuy nhiên vẫn nhẹ giọng an ủi: “Anh đừng nói vậy, em nào phải tốt đẹp gì, rồi anh sẽ tìm được người tốt hơn em nhiều. Anh hãy cứ coi như chúng ta không có duyên đi vậy”. Nếu như sau lần gặp mặt trước, nàng không có mấy cảm tình với chàng, thì qua lần gặp này, nàng có thể khẳng định, 2 người sẽ chẳng bao giờ có một tương lai nào cả.
Nàng nói gãy cả lưỡi nhưng chàng vẫn cứ khăng khăng “anh yêu em, không có em thì anh chết đi còn hơn”. Chán nản, nàng đành xin phép ra về. Nàng không làm gì sai, và cũng chẳng có trách nhiệm gì với chàng hết. Lúc mẹ chàng đưa nàng ra sân, bác ấy cầm tay nàng, thân tình mà rằng: “Cháu thử suy nghĩ lại được không? Bác biết thằng Huấn nhà bác có phần yếu đuối, nhưng nó cũng là đứa tốt, sống tình cảm, lại thích cháu thật lòng…”. Nàng vâng dạ cho có lệ một tiếng, vội vàng chạy nhanh khỏi nhà chàng.
Ảnh minh họa |
Lại một tuần nữa trôi qua, bạn nàng sợ hãi thông báo chàng vừa... tự tử nhưng may mắn người nhà phát hiện và cấp cứu kịp thời. Rồi bạn lại hỏi nàng có tới bệnh viện thăm chàng không. Nàng sợ hãi vô cùng, chuyện đến nước này thật khiến người khác khó bề tin được. Nàng thề, nàng không dùng “bùa yêu” trong truyền thuyết!
Nàng mua cân hoa quả tới viện thăm chàng. Chàng héo hon nằm trên giường bệnh, nhìn thấy nàng, chàng liền nở nụ cười: “Anh biết là em sẽ đến mà, em không nỡ bỏ rơi anh phải không?”. “Em coi anh là bạn, bạn bè tới thăm nhau là bình thường mà anh”, nàng cười gượng. Ngồi chuyện trò một lát, nàng không thể chịu nổi những lời sướt mướt của chàng, đành xách dép bỏ chạy.
Mấy hôm sau, nàng đang trên công ty thì mẹ gọi điện thoại hỏi có xin về được không. Nàng cuống cuồng xin sếp chạy về nhà, ngỡ ngàng thấy mẹ chàng đang ở nhà mình, nhìn bác ấy còn vừa như mới khóc xong. Thấy nàng về, bác ấy nhiệt tình tới nắm tay: “Bác vừa nói chuyện với bố mẹ cháu đấy, cứ tình hình thế này bác sợ bác mất con trai không chừng. Thằng Huấn nhà bác công ăn việc làm đàng hoàng, lại là đứa tử tế, bác thấy nó với cháu cũng tương xứng, bố mẹ cháu nói đều theo ý cháu, cháu xem thế nào… Bác hứa, cháu về nhà bác làm dâu, bác sẽ thương cháu như con đẻ, không bao giờ để cháu phải tủi thân”.
Nàng sững sờ không thốt nên lời. Chàng và gia đình đã tấn công cả tới bố mẹ nàng rồi cơ à? Nhìn bố mẹ đầy mặt khó xử thì biết 2 người đang rối như tơ vò không biết xử lí ra sao. Cứ cái đà này, nếu chàng có mệnh hệ gì thì nàng thành tội đồ mất. Nàng đỡ mẹ chàng ngồi xuống ghế rồi nhẹ nhàng nói với bác ấy: “Bác ạ, anh Huấn là người tốt nhưng cháu với anh Huấn không có duyên… Cháu có ý kiến thế này, bác và gia đình có thể sắp xếp cho anh ấy vài đối tượng hẹn hò khác xem sao, biết đâu lại khiến anh ấy quên được cháu”.
Nghe bạn nàng kể, 2 ngày sau chàng đã đi gặp đối tượng xem mắt khác, và cô gái đó đã thành công khiến chàng không còn sống chết đòi cưới nàng nữa. Mấy chiêu trò ăn vạ của chàng khiến cả nhà nàng sợ xanh mặt thì cứ như thể chưa bao giờ xảy ra vậy. Tình cảm của chàng đến nhanh như một cơn lũ quét nhưng cũng vụt biến mất tựa sao băng. Nàng nghĩ mà bật cười, đấy mà, quyết định của nàng quả thực quá đúng đắn!
Theo Thái Nguyên (Thời Đại)