Có một người mẹ chồng rất coi trọng chuyện môn đăng hộ đối quả thực cực kỳ áp lực, ngột ngạt. Gia cảnh nhà tôi từ vài năm trước rất khó khăn, tới nỗi chỉ cần nghe đến hai chữ "nợ nần" là tôi đủ ám ảnh. Nhưng tôi may mắn được cho học hết cấp 3 rồi tự thân lên Hà Nội học Đại học bươn chải. Phải rất cố gắng tôi mới trang trải hết học phí, tiền sinh hoạt... và tốt nghiệp với tấm bằng giỏi.
Khi bắt đầu đi làm, vì giữ mối quan hệ tốt với một giảng viên trong trường mà tôi được cô ấy đề xuất, giới thiệu làm ở công ty khá xịn sò. Nhờ việc chăm chỉ làm lụng, tăng ca, tôi vừa được thăng tiến nhanh mà vừa có rất nhiều tiền gửi về quê. Dần dần, cuộc sống của gia đình tôi cũng bớt khổ.
Tôi quen chồng vì anh ấy làm ở một bộ phận khác của công ty, khác cả tầng luôn. Dù nhiều lần gặp nhau trong thang máy nhưng thậm chí chúng tôi còn không biết người kia làm cùng cơ quan. Mãi cho tới một lần tham gia tiệc cuối năm của công ty, tôi ăn diện rất đẹp nên mới lọt vào "mắt xanh" của chồng. Sau hôm ấy, chúng tôi kết bạn trên Facebook với nhau, đồng thời làm quen người kia luôn.
Suốt những năm đi học, tôi chẳng dám yêu ai vì hoàn cảnh của bản thân rất nghèo. Chồng chính là mối tình đầu của tôi. Cả tuổi thanh xuân tươi đẹp này tôi đều dành cho anh. Song mối quan hệ của hai người bị mẹ anh phản đối dữ dội. Tôi còn từng nhìn thấy đoạn tin nhắn mẹ chồng gửi cho con trai là "Mày đừng yêu con bé đó, nhà nó nghèo sau mày phải cưu mang cả bố mẹ nó đấy!"
Vượt lên trên sự phản đối, tôi vẫn một lòng muốn chung sống với anh dưới tư cách của người vợ. Tôi biết anh cũng yêu tôi và sẵn sàng làm trái mong muốn của mẹ. Đã từng có một quãng thời gian hai người cực kỳ khủng hoảng, mệt mỏi vì cứ phải nghe những lời nói nhẹ nhàng nhưng thâm sâu của mẹ chồng hòng phản đối hai đứa.
Song, sau tất cả, tôi với chồng vẫn về chung một nhà, chúng tôi mau chóng dọn ra ở riêng để không phải gặp những chuyện mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu. Nhưng biến cố tiếp tục ập đến. Tính đến nay tôi lấy chồng mới được khoảng 1 năm rưỡi.
Sau một thời gian mãi chưa thấy có con, vợ chồng tôi cũng sốt ruột. Bởi việc sinh hoạt "ân ái" vẫn diễn ra rất bình thường, tôi cũng áp dụng nhiều cách thức mà các bà mẹ bỉm sữa hay gợi ý song vẫn chẳng có kết quả khả quan. Mãi tới lúc đi bệnh viện khám sức khỏe sinh sản của cả hai mới phát hiện ra chồng tôi bị vô sinh...
Hôm cầm kết quả trên tay, tôi như khóc òa vì thực sự buồn. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra tình huống xấu ấy lại xảy đến với chính gia đình mình. Tôi nói chuyện qua điện thoại với bố mẹ ở quê, ông bà bảo đừng vì vậy mà bỏ chồng, như thế sẽ rất tội. Thôi thì nếu không có con thì nhận con nuôi chẳng sao cả. Bố mẹ tôi tuy nghèo, sống dưới quê nhưng tình cảm lắm, chẳng gay gắt gì mấy chuyện này.
Chúng tôi tiếp tục thưa chuyện với mẹ chồng. Bà ấy cũng bất ngờ, cầm hồ sơ bệnh án đi vào trong phòng một lúc lâu. Chồng tôi là con thứ trong nhà, trên anh còn có anh trai cả nên cũng không phải đắn đo chuyện sinh con nối dõi. Ấy thế nhưng hành động sau đó của mẹ chồng khiến tôi sốc óc, bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Bà ấy hẹn gặp riêng tôi rồi đưa tôi 200 triệu đồng cùng yêu cầu:
"Mẹ biết nói thế này thì con sẽ buồn, nhưng con cũng biết đấy, chồng con bị vô sinh. Nếu con gắn bó với nó thì chẳng có tương lai đâu. Con hãy nhận 200 triệu này rồi tìm một cái cớ để ly dị đi. Sau đó con ở vậy hay lấy chồng mới thì tuỳ. Còn trẻ mà, tội gì phải gắn bó cùng một người đàn ông vô sinh? Hãy giải thoát cho nhau thì hơn".
Nghe mẹ chồng nói vậy, tôi lập tức trả lại bà ấy tiền rồi từ chối và đi về nhà. Tôi thực sự không hiểu, tưởng rằng đáng nhẽ lúc này bà nên vun vén cho tình cảm của hai con chứ? Tại sao lại đòi chia rẽ tôi với chồng? Hay bà ấy chỉ tìm cớ để đuổi tôi ra khỏi nhà này thôi? Từ hôm ấy đến nay, vì dịch bệnh giãn cách nên vợ chồng tôi cũng chưa gặp bà ấy để nói chuyện. Thi thoảng mẹ chồng cũng hay nhắn tin giục giã suy nghĩ. Tôi thật tình rất khó xử và mệt mỏi...
Theo M.B (Nhịp Sống Việt)