Hiếu và Vân quen nhau từ ngày còn học đại học nhưng đến tận lúc đi làm họ mới chính thức tìm hiểu nhau sau vài lần tình cờ gặp mặt. Tính cả 2 năm yêu nhau thì họ đã có tổng cộng gần chục năm quen biết nên cô luôn tự tin rằng mình hiểu khá rõ về Hiếu. Vì vậy mà cô nhanh chóng đồng ý khi anh nói chuyện cưới xin.
Thế nhưng oái oăm là Vân lại không được lòng nhà Hiếu. Ngay từ ngày ra mắt đến tận bây giờ khi đã thành vợ chồng, nhà anh vẫn luôn tỏ ra khó chịu với con dâu. Và giống như nhiều gia đình khác, lý do là vì không môn đăng hộ đối và khoảng cách giữa 2 gia đình xa đến 300km.
Tuy nhiên, lúc đó Vân chỉ nghĩ rằng chỉ cần mình đối xử thật lòng với bố mẹ chồng, xem bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ thì ông bà sẽ thay đổi. Nhưng không hề! Hiếu đi làm xa, bố mẹ chồng một tay cô chăm sóc nhưng ông bà vẫn ghét bỏ và hắt hủi con dâu.
Phải ở với nhà chồng khó khăn đã thế chồng lại không ở nhà nên nhiều đêm, Vân tủi thân khóc đến ướt gối. Thậm chí đôi lúc cô còn suy nghĩ đến việc bỏ về ngoại vì không chịu nổi tình cảnh của mình. Nhưng nghĩ lại thì vì thương chồng, sợ bố mẹ phiền lòng nên Vân lại dặn lòng nín nhịn và nhắm mắt cho qua mọi chuyện.
Hai tháng kể từ lúc lấy chồng đến nay, Hiếu chẳng mấy khi ở nhà nhưng Vân vẫn nín nhịn mọi sự và làm tròn bổn phận của dâu con trong nhà. Ai nói gì cô cũng vâng dạ, ai nhờ gì cô cũng làm nên dù ghét thì bố mẹ chồng Vân cũng chẳng thể bắt bẻ con dâu được điều gì. Mỗi ngày cô chỉ chờ đến ngày chồng về thăm.
Có lẽ cuộc sống của Vân sẽ mãi bị sai khiến, ghẻ lạnh như thế cho đến một hôm nhà chồng có giỗ đúng vào ngày chồng cô về.
Hôm đó, Vân cùng em dâu đi chợ và mua đồ về nấu nướng làm cỗ từ sáng. Họ hàng nhà chồng khá đông nên hai chị em xoay bở hơi tai cũng xong khoảng 10 mâm cỗ. Mà có phải làm cỗ xong là xong đâu, mọi người ăn uống rồi nhậu nhẹt đến tận 2h chiều mới tàn cuộc.
Lúc đó chị dâu có con nhỏ nên đã về nhà, chỉ còn Vân, vài người cô cùng mấy đứa em họ. Nhìn cả hơn chục mâm bát đũa cùng nồi niêu xong chảo mà cô không khỏi rùng mình. Nhưng nghĩ trước sau gì cũng phải làm nên cô đành lao vào rửa cho xong để còn dọn dẹp nhà cửa nữa.
Đương nhiên là nhìn núi bát như thế ai chẳng ngợp nhưng Vân đành chịu thôi chứ cũng không để đấy được. Ai ngờ đang rửa đến mâm thứ 2 thì Hiếu ra đi vệ sinh. Thấy vợ cặm cụi dọn rửa một mình còn các cô và các em thì ngồi chơi, ăn hoa quả và cười nói rất vui vẻ nên anh bực mình lắm. Anh nói lớn:
- Tại sao em lại phải rửa bát một mình thế này? Em đứng dậy đi. Anh lấy em về làm vợ chứ không phải lấy về làm người giúp việc. Còn mẹ nữa, các cô thì con không nói nhưng sao mẹ không bảo các em ra phụ vợ con?
- Có mấy cái bát, em rửa 1 loáng là xong. Anh đi vào đi.
- Anh bảo không rửa là không rửa. Để đấy và đi vào nhà. Anh không chấp nhận chuyện em phục vụ cả nhà thế này được.
Nói xong Hiếu kéo Vân đứng dậy rửa tay rồi đi vào nhà trong sự choáng váng của tất cả của mọi người. Mẹ chồng Vân tức đến đỏ mặt. Bà bảo:
- Có mấy cái bát nó rửa thì đã làm sao mà mày phải cáu nhặng lên như thế?
- Mẹ xem 10 mâm bát đũa mà là mấy cái à? Hóa ra từ trước đến nay con không ở nhà nên không biết vợ con phải khổ thế nào. Đã thế từ bây giờ bọn con sẽ ra ở riêng.
Sau hôm đó Hiếu xin nhà thêm mấy ngày nữa rồi nhất quyết đi tìm nhà để ra ở riêng. Còn bố mẹ anh thì không nhìn mặt con dâu. Ông bà bảo rằng Vân bỏ bùa dụ dỗ con trai ông bà nên anh mới như vậy.
Theo Miss Tơ (Helino)