Đến giờ đã định, đáng nhẽ là lúc cô dâu và chú rể nắm tay nhau bước vào lễ đường, nhưng vì vắng chú rể nên đành thay thế bằng các tiết mục văn nghệ vừa thiết kế vội vàng. Nhìn kim đồng hồ nhảy từng nấc mà trái tim Loan cũng rơi xuống theo...
Giữa lúc Thắng vẫn dùng dằng không dứt được hình bóng cô nàng kia thì Loan phát hiện mình có thai. Đứa bé đến không đúng lúc chút nào, giá kể tình cảm giữa cô và Thắng đang tốt đẹp thì đã đành một nhẽ... Cô thông báo với Thắng, anh cân nhắc một lúc lâu rồi nói: “Tùy em quyết định, em muốn cưới thì mình cưới”. Tuy Thắng không trở mặt chối bỏ trách nhiệm nhưng thái độ của anh rõ ràng không nhiệt tình, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Loan biết, tình cảm anh dành cho mình đã nhạt phai so với ngày đầu.
Cô tham khảo ý kiến của mẹ và mấy cô bạn gái thân, ai cũng khuyên cô nên cưới. Gì chứ nếu Thắng đồng ý cưới thì hà cớ gì phải suy nghĩ, ai cũng nghĩ như vậy. Rồi thì, lấy nhau xong Thắng hẳn sẽ toàn tâm toàn ý cho gia đình, anh không bắt cô phá thai nghĩa là vẫn muốn cưới cô và muốn đứa con cơ mà. Loan ngẫm cũng phải, cô không muốn phá thai, mà con sinh ra có bố vẫn hơn cô làm mẹ đơn thân chứ.
Ảnh minh họa |
Quá trình chuẩn bị đám cưới diễn ra nhanh chóng, bởi bụng bầu của Loan sẽ ngày một lớn. Loan buồn lắm, khi phát hiện chồng sắp cưới vẫn liên lạc hàng ngày với cô nàng kia, họ còn làm chung công ty, đụng mặt nhau thường xuyên. Nhưng Thắng khẳng định, anh sắp là chồng cô rồi cô còn sợ gì, anh với cô ta chỉ là bạn bè, chẳng lẽ lại không thể là anh em bình thường được? Nghe vậy, Loan đành nhẫn nhịn dù thấy Thắng thờ ơ và lạnh nhạt với các khâu chuẩn bị tiệc cưới, viện cớ công việc bận rộn hầu như phó mặc cho cô và gia đình 2 bên.
Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức tiệc cưới. Loan thở phào nhẹ nhõm, thời gian vừa qua nghén ngẩm, lại thêm đám cưới và việc công ty, cô mệt mỏi không sao tả xiết. Lúc trang điểm xong xuôi tới địa điểm tổ chức tiệc cưới, mọi người nhà trai đều đến đông đủ, chỉ còn thiếu mỗi… chú rể. Loan hỏi thì nhận được câu trả lời: Thắng ra ngoài từ sáng, đảm bảo về nhà trước tầm 1 tiếng để thay trang phục nhưng lại mất hút, ai gọi cũng không nghe máy, mọi người đành phải đến trước.
Loan sốt ruột gọi cho Thắng mà chỉ nhận lại mấy lời khô khốc từ tổng đài: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”. Cô và gia đình 2 bên như đứng trên đống lửa, nóng lòng mà chẳng biết làm thế nào. Những chỗ có thể hỏi thăm đều đã gọi hết, song chẳng một ai gặp Thắng, lẫn biết anh đi đâu. Thậm chí Loan còn muối mặt khi liên tục bị hỏi một câu: “Sao ngày cưới rồi còn chả thấy mặt mũi đâu là sao?”.
Ảnh minh họa |
Đến giờ đã định, đáng nhẽ là lúc cô dâu và chú rể nắm tay nhau bước vào lễ đường, nhưng vì vắng chú rể nên đành thay thế bằng các tiết mục văn nghệ vừa thiết kế vội vàng. Nhìn kim đồng hồ nhảy từng nấc mà trái tim Loan cũng rơi xuống theo. Lẽ nào Thắng bỏ trốn? Nhưng tối qua cô gọi anh vẫn nói chuyện bình thường cơ mà, gia đình anh cũng không thấy điểm gì khác thường, sáng nay anh ra khỏi nhà chẳng mang đồ đạc gì theo.
Gần một tiếng đồng hồ nặng nề trôi qua, khi mà các tiết mục văn nghệ không thể “nặn” ra thêm được nữa, và khách khứa dưới hội trường đã bắt đầu xôn xao do nhận ra sự khác thường, thì Thắng rốt cuộc mới xuất hiện. Loan luôn ngóng trông ra cửa nhà hàng nên khi bóng dáng anh vừa hiện ra, cô đã nhìn thấy ngay. Cô chết sững khi người đưa Thắng về lại chính là cô nàng đồng nghiệp trẻ xinh kia! Nhìn cảnh ấy cũng đủ biết, cả sáng nay anh bận rộn với ai rồi!
Thắng hớt hải chạy vào, nhanh chóng thay bộ đồ chú rể rồi lao đến chỗ Loan. Anh thấp giọng giải thích với cô: “Anh xin lỗi, tại điện thoại hết pin nên không biết đã quá giờ”. Thật sự ngay lúc ấy Loan rất muốn tặng cho người đàn ông đó một cái tát rồi vứt bỏ bộ váy cô dâu mà quay người bước đi. Song có vẻ 2 bà mẹ đã vội vã tới kéo tay cô, mỗi người một bên khuyên nhủ.
“Mẹ sẽ ra tay can thiệp, mẹ đảm bảo sẽ khiến nó vào quy củ, con cứ yên tâm. Trước đây mẹ còn coi nhẹ, tưởng nó là đứa biết nặng nhẹ…”, mẹ chồng Loan kiên quyết nói. Còn mẹ cô chỉ nhìn cô bằng ánh mắt vừa u buồn vừa mang chút cầu xin. Đặt nhẹ tay lên bụng mình, Loan hít một hơi thật sâu, chậm rãi vòng tay vào cánh tay Thắng, bước vào lễ đường với anh.
Ngày cưới, chú rể đến muộn vì còn mải đi chơi với người trong lòng, chắc chỉ có cô là kẻ bất hạnh nhất trên đời này thôi. Cô biết, giữa 2 người họ chưa đi quá giới hạn, vì Thắng để tỏ vẻ mình trong sạch nên luôn trưng mọi tin nhắn ra cho cô đọc. Nhưng kiểu bạn bè tri kỉ mà ngày cưới còn hẹn nhau gặp mặt, mải mê đến nỗi quên cả giờ trọng đại, thì Loan không hiểu nó được định nghĩa thế nào.
Dù quyết định vẫn tiếp tục tổ chức lễ cưới, nhưng trong lòng Loan đã chẳng còn chút hào hứng nào. Thậm chí khi nghĩ đến cuộc hôn nhân trước mắt cũng chỉ toàn những màu u ám mà thôi...
Theo Giang Phạm (Trí Thức Trẻ)