Tôi năm nay 27 tuổi, tôi cưới vợ được 3 năm nhưng suốt 3 năm nay, tôi chưa từng được đưa vợ con tôi về quê ăn Tết. Kể ra chuyện này, tôi cũng thấy ngại và nhục vô cùng.
Tôi quê ở Bắc Giang, đi học cao đẳng ở Thái Nguyên. Sau khi ra trường, tôi may mắn xin được một công việc đúng ngành ở đây và quyết định thuê nhà ở đây để đi làm. Tôi và vợ làm chung một cơ quan, vợ tôi vào sau tôi 1 đợt, mọi người nói cô ấy là tiểu thư con nhà giàu nên khá chảnh.
Có thể vì thấy tôi hiền lành, đứng đắn, nhiệt tình giúp đỡ đồng nghiệp nên cô ấy bắt đầu bắt chuyện với tôi. Qua tiếp xúc, tôi thấy cô ấy là một cô gái rất nhân hậu, chu đáo chứ không chảnh như lời đồn. Năm tháng qua đi, chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay. Trước khi làm đám cưới, chúng tôi rất mừng khi gia đình nhà vợ nói sẽ cho vợ chồng tôi một miếng đất 100m2 và xây một ngôi nhà 2 tầng nho nhỏ để chúng tôi ở.
Đám cưới của chúng tôi có thể nói là “như phim hài”. Vì nhà vợ cách xa nhà tôi nên hôm đi đón dâu, cả nhà tôi phải đi từ 3 giờ sáng. Quãng đường đi xa khiến cả nhà đều mệt mỏi, nhất là các cụ già. Vừa đón dâu về đến nơi, các bác nhà tôi phải gọi ngay xe cấp cứu để đưa 2 cụ già trong họ đi truyền nước. Chưa kể, khi đoàn rước dâu về đến nhà thì nhà tôi mới có cơn mưa nên mất điện. Cả nhà lại không chuẩn bị kịp máy nổ nên đành thắp nến và dùng đèn ắc quy để làm lễ thành hôn. Quang cảnh đám cưới tan hoang khiến ai cũng vừa cười vừa ngao ngán.
Sau khi cưới, tôi về quê vợ ở, 2 vợ chồng tôi ở cách nhà vợ chỉ vài bước chân nên chúng tôi thường xuyên qua nhà bố mẹ vợ chơi và ăn cơm. Tuy là ở riêng nhưng tôi cảm thấy tôi chẳng khác gì phận ở rể. 2 vợ chồng cứ có gì mâu thuẫn là vợ tôi ngay lập tức phô ngay với bố mẹ vợ và anh chị vợ. Và cả nhà họ sẽ cùng vào hùa để “quây” tôi và đổ hết lỗi cho tôi.
Tết đầu tiên, vợ tôi đang có thai 8 tuần tuổi. Em nói em bị say xe kinh khủng lại thêm việc em mới có thai, cần phải giữ gìn nên em muốn ăn Tết ở nhà ngoại. Tôi ở nhà ngoại đến mùng 2 thì xin về quê chúc Tết bố mẹ. Về ăn Tết mà chẳng có vợ đi cùng, họ hàng, bạn bè ai cũng hỏi khiến tôi cảm thấy mất vui và khó chịu.
Tết thứ 2, lúc đó con tôi được 2 tháng tuổi, bé con còn quá nhỏ, mẹ thì mới sinh nên yếu. Vợ tôi cũng mượn cớ đó để không theo tôi về nhà ăn Tết. Và một mình tôi lại lủi thủi về chúc Tết một mình. Mẹ tôi có nói nhắn tôi sang năm cố gắng đưa vợ con về ăn Tết kẻo họ hàng, hàng xóm người ta dị nghị, đồn đại vì từ ngày cưới đến giờ đã 2 năm mà vợ tôi không về nhà tôi lấy 1 lần.
Tết thứ 3, con tôi đã hơn 1 tuổi, tôi muốn đưa vợ con về nhà ăn Tết nhưng vợ tôi vẫn không đồng ý. Em nói rằng mùa này con hay ốm, đưa con đi xa gần 1000 km cả đi cả về, xong con đổ bệnh thì ai chăm, ai hầu? Vợ chồng tôi vì chuyện này mà cãi nhau gần 1 tháng. Bố mẹ vợ vẫn vào hùa với vợ tôi, lại còn gọi điện cho bố mẹ tôi để nói đỡ nên tôi đành chịu nhục ăn cái Tết thứ 3 nhà vợ.
Năm mới khi mọi người nhà vợ cùng nhau luộc bánh, thịt gà, làm nem.. và cười nói vui vẻ, tôi thấy mình trở nên cô đơn, lạc lõng. Tôi nhớ bố mẹ, nhớ gia đình, nhớ cái không khí Tết ở quê vô cùng.
Đến năm nay, vợ tôi cũng nói luôn là Tết em bận trực nên không về quê tôi ăn Tết được. Tôi biết cô ấy chỉ viện lý do để trốn việc về quê ăn Tết nhà chồng nên đã nói luôn là tôi sẽ dẫn con về ăn Tết một mình.
Không biết khi tôi đưa con về, họ hàng làng xóm sẽ nói ra sao về vợ tôi- nàng dâu 4 năm chưa về ăn Tết 1 lần. Nghĩ là thằng đàn ông mà tôi không bảo được vợ, tôi thấy nhục nhã quá.
Theo Tùng (Dân Việt)