Tôi với Đức đã mua được nhà ở Hà Nội, nhưng vẫn chẳng tránh được việc sống chung với mẹ chồng. Bà có nhà to dưới quê, có công việc thu nhập tạm ổn nhưng cứ tuần, 2 tuần lại bắt xe lên ở với vợ chồng đôi chục ngày.
Mỗi lần mẹ chồng lên, tôi cảm thấy đúng là ác mộng. Bởi bà kiểm soát mọi thứ trong nhà tôi từ chuyện ăn gì, mua gì, bát đũa rửa xong phải sắp xếp thế nào cho hợp lý. Bà làm đảo lộn mọi thứ lên nhưng lại lấy lý do là: "Mẹ lên cho chúng mày khỏi phải về. Mà mẹ ở đây vừa chỉ bảo được con dâu việc nhà, lại phụ giúp được chúng mày bao việc, nhất hai đứa nhé!"
Bỏ ra bao nhiêu tiền, đi vay 400-500 triệu nữa mới có được căn nhà mơ ước. Thế mà chưa kịp tận hưởng thì tổ ấm của mình đã bị biến thành nơi mình không muốn về. Nhà tôi đang sử dụng tông trắng - xanh tươi mát làm chủ đạo bà lại đi vác thêm mấy cái thảm đen, đỏ ngoài chợ về. Rồi nồi niêu tôi dùng màu xanh bà chê là xấu, là chả giống ai. Rồi bà mua thêm loạt nồi nhôm về xếp chồng chất trong bếp. Những lọ gia vị tôi giấu sạch trong tủ bếp, bà lại bày ra bảo để thế cho tiện nấu.
Tôi chỉ thở dài thườn thượt, đề nghị Đức nhắc khéo mẹ về quê hoặc đừng làm mọi thứ rối tung lên nữa. Nhưng chồng cũng chỉ nói vài câu gọi là, chứ thật lòng anh cũng sợ bà phật ý.
Và bà cứ tự nhiên sắp xếp lại nhà tôi như thể chúng tôi mới là kẻ ở nhờ vậy. Thử hỏi xem, trong trường hợp như tôi ai mà không bực?
Suốt mấy tháng trời, tôi vẫn nhịn dù sự phẫn nộ trong lòng tích tụ ngày một nhiều. Phải cho tới khoảng thời gian này, bà bảo tôi có bầu nên gần như không về quê nữa.
Rồi lấy cớ ngại tôi đi chợ vất vả, mẹ chồng còn bảo với vợ chồng tôi đưa tiền bà đi chợ và giữ hộ. (Trước đó tôi sẽ đi siêu thị mua về cho bà ở nhà nấu vài ngày. Chỉ có một số ít đồ bị thiếu thì mua dưới chợ cóc dưới nhà, nhưng chẳng đáng bao tiền). Tôi đương nhiên phản đối. Mẹ chồng lại lườm lườm bảo tôi tiêu hoang mà còn thích giữ tiền.
Tôi lạnh lùng bảo bà: "Con lấy anh Đức đã gần 2 năm, chúng con tiết kiệm được tiền mua chung cư, giờ đang chắt bóp trả nợ, con thấy mình chưa khi nào hoang phí và không biết chi tiêu mẹ ạ".
Bà cãi không lại, im re rồi bỏ vào phòng. Đức lại ở bên an ủi tôi. Nhưng sao dạo này tôi bực mình với chồng thế, anh lúc nào cũng nhẹ nhàng không dứt khoát mới khiến mẹ chồng được nước lấn tới thế này! Anh thể hiện thái độ gay gắt hơn có phải mẹ chồng đã không ăn dầm ở dề trên Hà Nội rồi không?
Và kể từ hôm mẹ chồng đề nghị giữ tiền, bà bắt đầu bắt bẻ tôi chuyện chi tiêu. Tôi mua gì về bà cũng chê, rằng thì rau 1 bó 5k là đắt. Khoai thì không mua cả 1 bao lại mua lẻ mấy cân bảo sao giá cắt cổ.
Hay có hôm cuối tuần tôi rủ chồng đi uống trà sữa thì bà mắng thừa tiền. Hôm đó bà nạt nộ tôi nhiều nhất. Tôi nhớ như in khi tôi nói với Đức thèm trà sữa, bà từ nhà bếp gào lên rất to: "Đấy đấy, tiền mua nhà còn nợ đầy giờ đi trà sữa. Hoang phí nhỉ, dăm ba cái thứ nước pha đường hóa học béo bở lắm đấy mà rải tiền cho họ? Cho con bé này giữ tiền thì đúng là chết đói".
Tôi tức, cãi lại chem chẻm. Rõ ràng không phải mẹ chồng sợ tôi đang bầu bí mà uống trà sữa ảnh hưởng thai nhi hay gì, mà câu đầu tiên bà thốt ra chính là vì xót tiền! Dù sau đó bà có cố lôi thêm lý do gì vào đi nữa, thì tôi cũng hiểu và rất bực. Hôm ấy chúng tôi đã cãi nhau to.
Tới hôm sau, tôi mua đồ ăn về nấu mâm cơm 2 món mặn 1 canh bà cũng hỏi tổng thiệt hại bao nhiêu và chê tốn tiền. Tôi tức nghẹn tận họng vì lý lẽ cùn của mẹ chồng.
Hôm sau, tới bữa ăn, tôi mời mọi người ngồi vào bàn đông đủ rồi mới bê mâm ra. Mẹ chồng nhìn tôi đập lồng bàn úp lên thì tò mò, tưởng tôi nấu cao lương mỹ vị gì đã lèo nhèo: "Lại bày vẽ, tiền chồng làm ra cho chị đi phung phí!"
Nhưng tôi mở ra, chỉ có đúng bát muối trắng. Tôi mang thêm nồi cơm ra, rồi thông báo một câu nhẹ bẫng: "Thể theo nguyện vọng của mẹ, từ giờ con sẽ thực hiện chế độ tiết kiệm nhất có thể. Mẹ yên tâm, muối này con mua tận nơi bán buôn, giá cực rẻ, rẻ gấp 2-3 lần ngoài chợ rồi".
Mẹ chồng nhìn tôi tức nghẹn không nói lên lời. Tôi nhìn bà lắp bắp mãi thấy cũng tội mà thôi cũng kệ. Đức bảo tôi quá đáng, nhưng tôi nghĩ rồi, chồng chẳng ra mặt thì mình phải tự chiến đấu thôi.
Theo M52 (Nhịp Sống Việt)