Anh tôi hiện tại phải ngồi trên xe lăn, không thể đi lại bằng đôi chân của mình do tai nạn cách đây mấy tháng. Bố tôi đã mất từ lâu, tôi thì lập gia đình theo chồng từ 2 năm trước. Tai nạn của anh là nỗi đau buồn rất lớn với mẹ, khiến bà gần như suy sụp.
Thế nhưng thứ giày vò mẹ tôi không chỉ có thế. Mỗi lần nhìn anh thẫn thờ ngồi trên xe lăn là nước mắt mẹ tôi lại lăn dài. Bà oán hận bản thân, cho rằng chính mình là người gây ra bi kịch này cho con trai.
Cách đây 4 năm anh tôi dẫn bạn gái về ra mắt. Khi vừa nhìn thấy chị ấy, mẹ lập tức phản đối gay gắt. Nguyên nhân nói ra khá nực cười, bởi vì chị ấy có đôi mắt khá giống với người phụ nữ từng cặp kè với bố tôi khi trước. Dù đó chỉ là sự trùng hợp và thời điểm ấy bố tôi đã mất rồi nhưng mẹ một mực bắt anh tôi phải chia tay người yêu.
Anh tôi không chấp nhận thì bà lấy cái chết ra uy hiếp. Buộc phải lựa chọn giữa mẹ và bạn gái, cuối cùng anh tôi chọn nghe lời mẹ. Chị ấy quá đau khổ và oán giận bạn trai nên nhanh chóng lấy chồng có cuộc sống riêng.
Tôi và mẹ cứ ngỡ mọi thứ như thế là chấm dứt. Ai ngờ đâu từ sau khi chia tay bạn gái, anh tôi không còn thiết tha yêu đương, tìm hiểu ai. Cả ngày đi làm, tối về anh nhốt mình trong phòng, sống lầm lũi và khép kín. Mẹ tôi khuyên giải, thậm chí mắng mỏ anh thế nào cũng không ăn thua.
Hôm đó bà phát hiện chiếc nhẫn anh vẫn đeo trên tay trong suốt mấy năm qua chính là nhẫn đôi với bạn gái cũ. Bà giận anh quá lụy tình, chuyện đã qua và chị ấy cũng lấy chồng rồi mà anh vẫn ôm lòng thương nhớ mối tình dang dở của họ. Mẹ tôi giận dữ lao vào giật bằng được chiếc nhẫn ném ra đường. Anh hoảng loạn lao theo nhặt nhẫn mà không quan tâm đến chiếc ô tô đang chạy nhanh đến.
Từ khi phải ngồi trên xe lăn, anh tôi ngày càng ít nói ít cười, không muốn giao tiếp, gặp gỡ ai. Mẹ tôi thì bị tra tấn hàng đêm bởi suy nghĩ giá kể khi đó bà không phản đối anh trai cưới chị ấy thì mọi chuyện bây giờ chắc chắn vẫn vui vẻ và tốt đẹp. Giá kể bà không ném chiếc nhẫn đó đi thì anh cũng chẳng chạy ra đường như mất trí để tai nạn xảy ra.
Tôi thương anh trai nhưng cũng có phần giận anh. Dù thật sự mẹ đã sai trong quá khứ song chuyện đã qua cả rồi, tại sao anh không quên được chị ấy, vẫn yếu đuối, si tình đến thế? Để rồi làm khổ bản thân và làm khổ cả mẹ?
Nhìn mẹ gầy mòn, héo hon mà tôi thương đến thắt ruột. Tôi phải khuyên giải, an ủi mẹ thế nào cho bà nguôi bớt nỗi lòng?
(Xin giấu tên)
Theo P.G.G (Pháp Luật & Bạn Đọc)