Hôm nay tôi gặp Nhàn địu con đằng trước đi chợ mua đồ ăn, tay xách nách mang trông đến tội. Tôi buột miệng hỏi, thế bà nội bé có nhà không, nhờ bà giữ giùm một lúc, chứ mang bé theo trời nắng nhễ nhại thế này khổ mình là chuyện nhỏ, xót bé gấp 10 lần ấy chứ. Có vẻ như bị hỏi đúng chỗ bức xúc trong lòng, Nhàn liền trút bầu tâm sự với tôi về bà mẹ chồng ghê gớm của cô ấy.
Nhàn mới sinh con được 5 tháng. Lúc nghỉ sinh, cô xác định sẽ ở nhà chăm con tầm hơn năm, đợi con cứng cáp gửi trẻ được mới đi làm lại. Biết cô ở nhà còn lâu mới đi làm, mẹ chồng ghê gớm của cô bắt đầu mặt nặng mày nhẹ, không lúc nào để cô được yên.
Nhàn kể, thấy chồng Nhàn mua bịch bỉm về cho con, mẹ chồng liền phải nói mát: "Ôi, đến cái túi bỉm nó còn bòn rút của chồng. Có gì nó tha cho chồng nó nữa không? Chỉ ở nhà ôm con, sướng không để đâu cho hết sướng!". Nhàn nhờ chồng làm bất cứ kiều gì, dù chỉ là chạy ra ngõ mua chai nước mắm, vì cô đang nấu nướng dở, một bên còn trông con. Mẹ chồng Nhàn cũng nhảy dựng lên: "Nó đi làm cả ngày về mệt chết đi được, cô còn sai nó. Đồ hết không biết tự mua trữ sẵn, giờ lúc dùng đến mới cuống lên. Đúng là đàn bà đoảng vị! Cô tự đi mà mua đi, đừng ỷ lại vào chồng nữa! Đã ăn bám lại còn...".
"Mình mà kể có cả ngày không hết chuyện ấm ức ấy. Nhưng mình đều cố nhịn bà, cho nhà cửa êm ấm. Ấy vậy mà bà dường như càng ngày càng chướng mắt mình. Bà rỗi rãi song chưa bao giờ giúp mình việc gì, một mình tự chăm con, cơm nước, việc nhà, ai có con nhỏ thì biết rồi đấy. Đã mệt mỏi lại vấp phải sự thù địch, khắt khe của mẹ chồng, mình nhiều lúc tưởng muốn nổ tung, dù đã dặn lòng phải cố bỏ qua...", Nhàn nhăn nhó nói. Nhìn quầng thâm hiện rõ dưới mắt cô ấy thì biết.
Tôi chia tay Nhàn, nhìn bóng dáng tất cả của cô ấy ra về, mà ngao ngán thở dài. Sao các bà mẹ chồng không thoải mái một chút cho con cái dễ thở chứ. Cứ vin vào cái mác "mẹ chồng" để muốn đối xử với con dâu thế nào cũng được ư?
Mấy hôm sau gặp lại, Nhàn nhìn tôi chào tươi rói. Ô, hôm nay nhìn cô ấy có khí sắc với tươi vui, nhẹ nhõm hơn hẳn nhé. Tôi tò mò hỏi thăm tình hình của Nhàn, thì cô ấy hồ hởi bật mí mọi chuyện.
"Hôm đấy về nhà, mình vào bếp nấu cơm trưa, mẹ chồng với vài người bạn của bà đang chơi ở phòng khách. Mình đặt bé nhà mình ngủ trong giường. Được lát thì bé khóc, bình thường bà làm ngơ nhé, mà lúc ấy có khách nên bà cũng vào bế cháu dậy. Vừa bế vừa nựng cháu thế này "bố đi làm mua thịt cá, mẹ ở nhà sướng quá mẹ ơi"... Nói thật, câu hát đấy của bà như giọt nước làm tràn ly vậy, mình chậm rãi lên nhà, trước mặt mọi người mình dõng dạc ...", Nhàn ngắt lời rồi tủm tỉm cười.
Thì ra cô ấy nói thế này: "Mẹ ơi, có lẽ bao lâu nay mẹ vẫn hiểu lầm con, giờ con xin phép được trình bày đôi điều để mẹ hiểu rõ hơn, khỏi nghĩ sai về con nữa. Thực chất từ lúc cưới con chưa biết mặt đồng lương của chồng là thế nào. Con chi tiêu mọi thứ hàng ngày này đều từ lương con. Mua đồ cho cháu, nuôi cháu lớn đến hôm nay cũng toàn tiền con để dành, và con cũng chuẩn bị đủ lo cho cháu tới khi con đi làm lại. Nhưng con thiết nghĩ, anh ấy là chồng, là cha, là người đàn ông trong gia đình, cũng nên có một phần trách nhiệm. Nên thi thoảng con mới bảo anh ấy mua cho cháu bịch bỉm, hộp sữa... Vậy mà anh ấy còn tỏ vẻ không hài lòng đấy mẹ ạ, nếu được như lời mẹ nói thì con mừng rơi nước mắt mất thôi...".
Từ đầu tới cuối, Nhàn vẫn giữ thái độ, ngữ điệu nhẹ nhàng, không xấc xược, to tiếng. Mẹ chồng cô nghe xong thì tái mặt. Con trai bà, sao bà không biết đức hạnh nó thế nào. Có điều có lẽ không tường tận lắm, mà Nhàn lại ít kêu than thôi. Bà nhìn sang mấy bà bạn, thấy ánh mắt sáng rực hóng chuyện của họ thì toát mồ hôi hột, Nhàn chọn lúc này công khai sự thật quá "hiểm" mà. Ngày mai cả khu phố sẽ biết con trai bà là gã chồng tệ hại, bà là mẹ chồng ghê gớm mất thôi!
Tôi lúc này nhận ra hôm nay Nhàn không bế con đi chợ theo cùng, do bà nội bé nhận giữ hộ. Cô còn cười toe khoe hôm nay chồng đã đưa cô tiền đi chợ. Nhìn nụ cười của cô, tôi cũng thấy nhẹ nhõm cùng. Nhưng vẫn phải thở dài, phụ nữ thật khổ, sinh con dưỡng cái, kiếm tiền rồi còn phải lao tâm khổ tứ đối phó mẹ chồng ghê gớm và người chồng vô trách nhiệm nữa.
Theo Phạm Giang (Helino)