Yêu được 6 tháng, anh đã khiến cô ấy tình nguyện dọn về sống thử. Anh đã đi làm, còn cô ấy là sinh viên năm thứ 3 Đại học.
Bỏ qua những ánh mắt khinh khi, tò mò của những thanh niên xóm trọ, họ sống cùng nhau 5 năm trong một căn phòng trọ nhỏ 25m2, lụp xụp, nóng bức và tất nhiên là thiếu không gian để lãng mạn.
Thế nhưng ở cái chỗ tầm thường ấy, tình yêu của họ lại có những năm tháng đẹp nhất. Cô ra trường vẫn có một mức lương cao so với bạn bè cùng khóa. Anh thì đã đi làm lâu rồi, cũng tích cóp được kha khá. Lý do lựa chọn nơi ở tạm bợ này vì họ có chung ước mơ: mua nhà Hà Nội. Một căn nhà thôi, khi đã bám trụ được trên mảnh đất này, họ sẽ cưới.
Và rồi xóm trọ của chúng tôi được mời đi đám cưới thật. Đám cưới ngập tràn trong hạnh phúc. Những kẻ tham dự, đều ngưỡng mộ cho cái kết tuyệt đẹp. Trai tài gái sắc, thấu hiểu như người thân. Trong gian khó còn giữ được nhau, hôn nhân chắc chắn chẳng có gì chia cách nổi.
Thế nhưng tháng trước, tôi gặp anh. Họ đã ly hôn. Tôi ngỡ ngàng. Không có người thứ ba, không ngoại tình, không khó khăn về kinh tế, không mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, không phân biệt nội ngoại. Con trai duy nhất hơn 1 tuổi, ngoan, đáng yêu. Vậy thuốc độc của cuộc hôn nhân này là gì?
Chẳng ai ngờ được đâu. Khi họ cứ khăng khăng người kia không tôn trọng. Người còn lại đã hết yêu. Rồi hôn nhân là mồ chôn của tình yêu. Sau 2 năm bên nhau, mỗi người cay đắng khi cầm tờ đơn ly hôn trên tay.
Cho đến đêm ấy, khi ngà ngà bên chén rượu, anh ấy mới nói với tôi: "Cậu có hiểu cảm giác của thằng đàn ông, khi người phụ nữ mình hòa hợp nhất lại liên tục từ chối chuyện chăn gối không? Cô ấy thấy gượng ép, mệt mỏi và làm mọi thứ như nghĩa vụ. Đỉnh điểm, cô ấy đã đẩy tôi ra và quát lên là buồn ngủ. Chắc chắn, cô ấy không còn yêu tôi. Cô ấy xem chuyện ấy là cực hình. Thế thì nên giải thoát".
Đến lúc này tôi mới hiểu lý do. Là đàn ông, tôi hiểu được cái tự ái ghê gớm khi bị vợ từ chối chuyện ấy. Đặc biệt đối với cặp đôi đặc biệt như anh chị. Cái gì có thể níu giữ 5 năm sống thử, để đi đến đám cưới? Tình yêu cũng phải gắn với một đời sống tình dục hòa hợp, thì mới đủ sức mạnh.
Tôi gọi điện hẹn gặp chị, vì muốn nghe lý do từ phía chị. Trong tiếng nói buồn và rất nhẹ, chị bảo: "Qua rồi nhắc lại làm gì. Em sắp kết hôn, có muốn nghe lời khuyên của chị không? Đừng để vợ làm việc nhà một mình. Đừng để cô ấy xoay sở với con nhỏ trong nỗi cô độc và uất ức không thành lời. Anh mải mê sự nghiệp, lấy lý do kiếm tiền ra để vợ một mình với những đêm con khóc ngằn ngặt, những lần con ốm, những chậu quần áo bẩn giặt lại đầy, cơm cháo, những bãi trớ...".
"Sao chị không nói với anh. Sao chị không đề nghị anh giúp", tôi ngạc nhiên hỏi.
Chị giật mình rồi lại thở dài: "Chị tưởng anh ấy hiểu chị. Anh ấy không thấy mắt chị trũng sâu vì mất ngủ hay sao? Khi yêu anh ấy đau cùng chị mọi cơn đau cơ mà. Sao làm vợ rồi thì chị phải nói mới chia sẻ".
Hóa ra là vậy, chị cứng đầu quá. Chị cứ so sánh giữa yêu và cưới. Khi ấy đứa con chưa ra đời, gánh nặng nào đã lớn.
Chị không nói, chị chỉ oán trách. Rồi chính chị mệt mỏi, chuyện chăn gối lệch pha từ lúc nào. Thói quen gần gũi lúc đêm khuya, khi hưng phấn cao độ trước kia đã không đánh được cơn buồn ngủ vì vật vã một ngày với con.
Thế đấy! Giá như anh tinh tế hơn. Giá như chị chia sẻ nhiều hơn. Cái kết có thể không phải là ly hôn. Nhà xây lên thì dễ, mà giữ thì khó. Bởi ai cũng có một "cái tôi" quá lớn. Ai cũng tưởng người kia hiểu mình, mình hiểu người nên giữ ức chế trong lòng mà không nói ra. Chỉ có đứa con là thiệt thòi.
Theo Daisy (Helino)