Hôn nhân đúng là không phải màu hồng mà đủ các sắc màu sáng tươi lẫn lộn. Nhưng đọc câu chuyện của bạn, tôi nghĩ chính bạn đã chọn gam màu tối để bôi lên cuộc sống của mình. Đã có bao giờ bạn tự hỏi bản thân mình đã làm gì để cho cuộc hôn nhân của mình vui vẻ và tươi đẹp?
Bạn là con gái thành phố, là con gái nhà giàu. Bạn còn là một cô gái bướng bỉnh và hiếu thắng. Bạn yêu người ta, biết người ta xuất thân nông thôn nghèo khó, biết người ta thân cô thế cô chưa có cửa nhà. Bị cha mẹ cản ngăn vẫn cứ quyết lấy người ta cho bằng được. Để rồi sau đó ba lần bảy lượt coi thường gốc gác của chồng, còn cổ xúy khi thấy mẹ mình khắt khe khi chồng mình ở rể. Tôi chỉ rõ cho bạn thấy, là bạn đã sai ngay từ đầu.
Chồng bạn vì yêu bạn, dù không muốn cũng đã chấp nhận ở rể. Có lẽ bạn không biết đàn ông sợ ở rể như thế nào. Dù mình có đi làm, có kiếm ra tiền nhưng đã ở trong nhà vợ là mang tiếng ăn bám nhà vợ, ăn không dám ăn, nói không dám nói. Ngay cả lúc vợ sai cũng ngại nói lời to tiếng nặng. Dù sự thật có những gia đình vợ rất tử tế với con rể, thậm chí coi con rể như con trai trong nhà thì tâm lý “ở rể” vẫn hết sức nặng nề với đa số đàn ông.
Mẹ bạn từ đầu vốn đã không ưa chàng rể ấy nên mới tỏ ra nghiêm ngặt, khó khăn. Bạn là vợ mà cũng hùa theo mẹ mình, coi việc được ở rể là sự may mắn. Từng suy nghĩ, câu nói của bạn cũng toát lên sự khinh thường chồng. Thật may, chồng bạn, dù yêu vợ vẫn thừa lòng tự trọng để rời khỏi cái “gầm chạn” bức bách đó.
Mẹ chồng bạn không phải là quá khó tính như bạn than vãn. Bà già rồi, người già hay dậy sớm mà cũng khiến bạn khó chịu. Bà đi chợ, cố gắng tiết kiệm, ăn sạch bằng cách chọn thực phẩm đúng mùa cũng khiến bạn càu nhàu. Nếu bạn không thích cách chợ búa của mẹ chồng, sao bạn không dậy sớm mỗi ngày, tự mình đi chợ, tự mình chọn thức ăn. Bạn không làm, mẹ chồng làm cho lại còn phàn nàn cau có.
Mẹ chồng bạn chỉ mới lên chơi vài tuần bạn đã sốt ruột muốn đuổi bà về quê. Mẹ chồng không sinh ra bạn nên bạn không thương, nhưng bạn có thể nói rõ ràng ý mình như thế ra với chồng chứng tỏ bạn rất thiếu tế nhị và kém ứng xử. Đã thế, lại còn một “bà già nhà quê”, hai “cách nhìn nhà quê” có khác gì chửi thẳng vào mặt chồng. Chồng bạn nói đúng, không có bà già nhà quê ấy thì không có chồng bạn. Vả lại nhà quê thì sao, mà thành phố thì sao? Sao bạn lại cho mình cái quyền coi thường những người sinh ra ở những mảnh đất nghèo khó hơn bạn? Không có những miền quê thì liệu nơi bạn ở có được gọi là thành phố không?
Bạn gái ạ, tôi không biết bạn bao nhiêu tuổi, nhưng tôi tin bạn là một người được học hành đàng hoàng, vậy thì hãy nhìn người nhìn đời rộng mở hơn một chút. Chồng bạn vì yêu bạn nên đã cố gắng từng chút một, còn bạn thì chỉ suốt ngày than vãn.
Hôn nhân là do bạn lựa chọn. Chồng bạn là do bạn đấu tranh mà có được. Sao bạn không biết tôn trọng, gìn giữ tình yêu của mình. Một khi bạn chỉ còn nghĩ cho bản thân thì bạn sẽ thấy những người quanh mình chẳng có gì tốt đẹp. Nếu coi cuộc sống gia đình là một bức tranh, trong khi chồng bạn cố tô màu hồng mà bạn cứ lấy màu xám mà tô chồng lên thì rồi bạn chính bạn đã biến cuộc hôn nhân của mình thành một màu xám ngắt.
Theo Phú Thành (Dân Trí)