Yêu nhau được gần hai năm, ai cũng nghĩ là Vinh thật may mắn khi yêu được Tâm- một cô gái xinh xắn thích sự lãng mạn và có gia đình giàu có. Khoảng thời gian gắn bó bên nhau ấy, mặc dù đôi khi Tâm làm anh phải mệt mỏi vì tính tình tiểu thư của cô bạn gái hiện đại. Nhưng anh cũng thừa nhận rằng Tâm đã quan tâm và chăm sóc anh tận tình. Cũng nhờ Tâm mà anh không cần bận tâm chuyện khó khăn trong việc học đại học.
Ảnh minh họa |
Vậy mà, giờ đây khi đưa nàng về ra mắt gia đình để chuẩn bị tính chuyện tương lai thì Vinh đã bắt đầu nhận ra người con gái luôn sẵn sàng háo hức lắng nghe tâm sự của anh mỗi lần anh nói về quê nhà ấy. Giờ đã trở nên ích kỷ và có cái nhìn khinh thường và miệt thị nhà quê như thế nào.
Chiếc xe đưa hai người đến đầu làng thì không sao chạy tiếp được vì dạo này trời mưa nên đường quá lầy lội. Vinh cùng Tâm phải xuống xe đi bộ nhưng khi thấy đường nhơ nhớp bám vào hết cả đôi giày Tâm mới mua hôm qua thì cô lại cau có khó chịu: “Bữa nay mà còn có đường lầy lội thế này hả trời! Anh xem bẩn hết cả giày người ta rồi nè!”.
Thấy bạn gái kêu ca, Tâm phải hết lời động viên cô ấy nhưng Tâm không chịu buộc anh phải cúi xuống cõng người yêu đi hết con đường trơn.
Vừa đến cổng nhà, đã thấy cả gia đình của Vinh ra đón. Ai ai cũng xuýt xoa khen Tâm xinh xắn dễ thương. Chỉ có điều, trời lạnh mà Tâm lại có mỗi chiếc váy mỏng manh ngắn cũn. Mẹ Vinh vồ vập mời nàng dâu tương lai vào nhà rồi nói nhỏ với Vinh bảo Tâm thay cái áo mặc cho đỡ lạnh phần là lát nữa có khách khứa tới chơi trong lại phàn nàn. Vậy mà Tâm nghe được lại đáp với mẹ chồng tương lai không suy nghĩ: “Bác ơi, cháu không lạnh đâu với lại cháu mặc thế này quen rồi ạ! Thời trang đánh tan thời tiết mà bác”. Mẹ Vinh gượng cười đầy vẻ hoài nghi sau câu trả lời của Tâm.
Về nhà bạn trai lần đầu tiên, đáng nhẽ Tâm phải thể hiện chút siêng năng để lấy lòng nhà người yêu. Vậy mà vừa bỏ hành lý xuống giường Tâm đã than ngắn thở dài với Vinh: “Anh xem em đau hết cả lưng đây này. Cái giường nhà anh chắc để mấy đời vứt đi được rồi chứ, cứ kêu thế làm sao em ngủ được?”. Thấy Tâm kêu ca nhưng lại sợ bố mẹ buồn lòng nên Vinh bấm tay cô nhắc nhở cẩn thận lời nói.
Dưới bếp có tiếng xì xào nói chuyện rôm rả của mấy chị em đang nấu nướng. Vinh cố gắng động viên Tâm xuống phụ giúp mọi người thì cô lại giả vờ mệt mỏi rồi lăn ra ngủ. Mẹ Vinh thấy vậy nên nhắc khéo anh đừng làm phiền cô gái thành phố. Đến bữa cơm trưa, gọi mãi Tâm mới chịu dậy ngồi ăn nhưng mắt mở mắt nhắm Tâm đã nói một câu làm phật ý cả nhà Vinh: “Thôi mấy thứ này con ăn không quen đâu ạ! Lát con ăn mì tôm sau cũng được”.
Bố mẹ Vinh nghe vậy liền buông tiếng thở dài, còn Vinh thì xấu hổ và thất vọng về cô bạn gái rất nhiều. Đêm hôm ấy, Tâm lại ôm bụng kêu đau dữ dội. Vinh vội vàng dẫn người yêu ra sau hè chỉ cô nhà vệ sinh ở đằng kia thì Tâm lại quay mặt lại hét lớn: “Anh khùng hay sao vậy? Cái chuồng đó mà bảo là nhà vệ sinh à?”. Rồi Tâm đưa tay xoa bụng cầm lọ dầu gió cố chịu đựng cơn đau chứ nhất định không đi vào cái nơi Vinh gọi là “nhà vệ sinh thiên nhiên” ấy.
Đã thế, lúc bố mẹ Vinh gọi hai đứa lên hỏi han kế hoạch cưới hỏi thì Tâm lại nhìn xung quanh nhà một lượt rồi nói thẳng với mọi người: “Dạ, bọn con tính cưới nhưng hai bác cũng nên tu sửa lại nhà đi ạ! Chứ có đến lúc người nhà con về thấy thế này lại sợ con cực khổ là nguy đó ạ!”.
Mẹ Vinh tái mặt quay sang bấm vào tay bố Vinh hậm hực. Vinh thì trố mắt mình Tâm ngỡ ngàng vì cách đây một tháng thì anh đã vui mừng nói với cô là anh mới tu sửa xong mà, giờ Tâm lại muốn đòi hỏi gì nữa. Với lại sau khi cưới thì hai người sẽ xin phép bố mẹ lên thành phố sống chứ có ở quê đâu mà Tâm lại sợ mất mặt vì căn nhà chồng chật hẹp.
Ngay chiều hôm sau, thấy bố mẹ buồn lòng và thất vọng về Tâm nên anh đã nhất quyết dẫn cô lên phố. Bản thân anh cũng không thể chấp nhận một người vợ tương lai có thái độ khinh miệt và dè bỉu người nhà quê như vậy được. Vinh nghĩ không ra về con người Tâm khi suốt thời gian yêu nhau, cô không hề có thái độ miệt thị ấy.