Giàu vì bạn, sang vì vợ, đã thế Lâm lại là người rất trọng hình thức nên từ khi Hương - vợ anh đẻ, anh chẳng dám đưa cô đi đâu. Vì anh sợ cô làm anh mất thể diện.
Cách đây 6 năm, Lâm phải vất vả lắm mới chinh phục được tình cảm của Hương. Ngày cùng cô làm đám cưới, nghe bạn bè xuýt xoa khen ngợi cô dâu xinh đẹp Lâm hãnh diện lắm. Những ngày sau, anh luôn coi cô như báu vật, đi đâu cũng dẫn vợ đi cùng. Vậy nhưng từ khi Hương sinh đứa con thứ 2 cho anh thì mọi thứ bắt đầu đảo lộn.
Sinh con lần 2 xong, thân hình Hương như bị biến dạng, sồ sề mất hết cả nét thanh mảnh ngày nào. Nhìn vợ 3 vòng như một, chỗ nào cũng ngấn mỡ, không ít lần Lâm ngao ngán quay đi, thậm chí anh còn không muốn gần gũi vợ mà ra ngoài tìm cho mình một cô bồ thân hình quyến rũ, nóng bỏng. Lâm nghĩ người kiếm ra được nhiều tiền như mình xứng đáng được hưởng thụ. Bên anh luôn phải là chân dài, còn với Hương, anh chỉ sống vì trách nhiệm. Vậy là Lâm cứ thế mải mê bên cô bồ mới, mặc kệ vợ vật lộn với 2 đứa con.
Đến cuối tuần đó, thấy Lâm được nghỉ Hương mới nhờ chồng: "Hôm nay anh được nghỉ thì giúp em trông con một lúc để em tranh thủ đi chợ mua đồ ăn với mấy thứ linh tinh nhé".
Vợ nhờ, Lâm uể oải đón đứa út về tay rồi bảo: "Uh, em đi đi, nhưng nhanh lên vì lúc nữa anh phải đi có việc".
Hương đi được một lát, Lâm đã xù hết cả đầu vì với 2 đứa con. Đứa lớn đòi chơi, đứa bé đái ướt khóc ầm đòi thay bỉm. Đã vậy tí tí cô bồ lại gọi điện nheo nhéo: "Anh ơi,… anh bắt đầu đi chưa?... Tí anh đi qua siêu thị nào đó mua cho em ít dưa chuột để tối ăm đắp mặt nhé".
Giọng nũng nịu của ả bồ nhí càng làm Lâm thêm cuống: "Rồi, anh biết rồi…".
Cúp điện thoại, Lâm vừa dỗ con vừa lẩm bẩm: "Không biết làm cái gì ngoài chợ mà lâu thế không biết. Đã dặn phải về sớm rồi là còn la cà".
Một tay bế đứa lớn, một tay ôm đứa nhỏ, Lâm nhăn nhó ra cổng ngóng vợ, tí tí lại ngước lên nhìn đồng hồ sợ trễ hẹn với cô bồ nhí. Lúc sau thì Hương về, Lâm cau mặt: "Sao em đi lâu thế, bọn trẻ con quấy kinh. Trả con lại cho em đó".
Hương đon đả đón lấy đứa út rồi đi vào bếp, vừa đi vừa nói vọng ra: "Gớm anh mới trông con được có lúc mà đã kêu như vạc trong khi ngày nào cũng một mình em vật lộn với tụi nó. Anh cứ sáng đóng thùng đi, đêm con ngủ mới mở cửa về có biết đó là đâu. Kể ra thì anh lại bảo em than vãn".
Nghe vợ nói, Lâm thấy trong lòng có chút áy náy nên im lặng không nói thêm câu gì. Anh đưa mắt nhìn sang túi ni lông đen của Hương vừa mang về. Tò mò, Lâm lại mở ra xem thì liền giật mình trợn mắt: "Hương… ơi, em mua áo lót cho mẹ hay sao mà nhìn to thế?".
Trong bếp Hương phì cười: "Hâm à, em mua của em đó. Hai đứa con rồi, mỗi một lần đẻ người lại xổ thêm một ít, đến đứa thứ 2 còn size đó mà mặc là may đấy anh ạ".
Lâm nghệt mặt nói vọng vào trong: "Thế mà còn cứ khăng khăng thích đẻ thật nhiều cơ".
Nghe chồng nói, Hương bế đứa nhỏ đi ra phòng khách nhìn chồng cười: "Thì tại anh bảo thích đông con nên em mới sinh nhiều. Em còn tính đợi thằng Bon lớn hơn chút nữa, sẽ sinh cho anh thêm đứa nữa đó, về già anh tha hồ đông cháu".
Lâm ngây người trước câu nói của vợ. Phải chính anh luôn thủ thỉ giục vợ đẻ thêm cho có con đàn cháu đống, sau này vui của vui nhà mà. Lâm hết nhìn vợ lại cúi xuống nhìn 2 cái áo ngực trên tay rồi chau mày hỏi Hương:
"Mà em mua áo kiểu gì cái thì mốc xanh, cái thì bong gọng. Liệu em có bị họ tráo hàng không đấy?".
Hương đỏ mặt cười gượng: "Không, là do em hàng giảm giá, đổ đống đó anh. Tại trong thời gian nuôi con nhỏ, hầu như không đi đâu nên mua tạm mấy cái đồ này cho rẻ. Để dành tiền lo việc khác anh ạ".
Lâm quay sang nhìn vợ mà thấy lòng mình đau thắt bởi Hương đã vì anh hi sinh mọi thứ vậy mà anh lại chán ghét, chê vợ sau sinh xấu xí mà đang tâm ra ngoài ăn nằm với người đàn bà khác. Nghĩ tới đây, Lâm thấy mình thật quá tệ. Chưa bao giờ Lâm thấy có lỗi với Hương như lúc này. Đặt đôi áo ngực của vợ xuống bàn, Lâm cầm tay Hương thủ thỉ:
"Thôi, em bỏ hai cái áo này đi, tí anh đưa 2 con sang gửi bố mẹ rồi dẫn em đi mua vài cái mới. Chồng em có nghèo tới mức không sắm được cho vợ cái áo ngực tể tế đâu".
Lâu lắm rồi Hương mới được nghe lại những lời ngọt ngào yêu thương này từ chồng, cảm xúc trong lòng thật khó diễn đạt thành lời, Hương lắc đầu bảo:
"Thôi, không cần phải thế đâu anh, em đang nuôi con nhỏ cần gì phải cầu kì. Tiền anh kiếm vất vả, không được tiêu vung phí".
Đúng lúc đó điện thoại của Lâm báo cuộc gọi đến, là cô bồ nhí đợi anh lâu nên sốt ruột gọi. Lâm nhấc máy gắt ầm: "Tôi còn phải đưa vợ đi mua áo ngực, bận lắm không có thời gian đến đó đâu. Mà từ nay đừng gọi cho tôi nữa".
Không biết chồng nói chuyện với ai mà cục cằn như vậy, nhưng Hương thấy trong lòng đang nhen nhóm niềm vui, niềm hạnh phúc đến lạ.
Theo Hải Hương (Helino)