Nhưng chuyện sẽ chẳng có gì nếu như tôi và cô ấy không cùng làng. Làng tôi có tục lệ: Hễ ai cùng họ thì không được lấy nhau, dù chỉ không hề có quan hệ huyết thống hay họ hàng gì cả. Trước khi yêu, tôi và cô ấy đều biết chuyện này. Chúng tôi biết nhiều anh chị đã lấy nhau rồi, nên tôi và em ấy quyết định sẽ chứng minh rằng tình yêu này xứng đáng để mọi người chấp nhận.
Gia đình tôi chỉ còn mẹ, chị gái và tôi. Bố mất từ lâu, mẹ một tôi ở vậy nuôi hai chị em. Ban đầu, tình yêu của tụi tôi rất êm đềm. Yêu em, tôi được là chính mình, công việc thuận lợi, sự nghiệp thăng tiến. Tôi rất hạnh phúc. Vì chưa có nhiều người biết chuyện tình này nhưng dần dần, nhiều người biết tới. Cuối cùng, mẹ tôi và bố mẹ em ấy cũng biết.
Nhà em còn đủ cả bố mẹ. Dù khó khăn, cô ấy vẫn cãi bố mẹ để yêu tôi. Nhưng khi mẹ tôi biết chuyện, bà rất buồn. Dù mẹ biết cô ấy là người tốt, cả gia đình tôi đều khuyên ngăn, nói rất nhiều. Nhiều lúc, tôi đã suy nghĩ rằng hay là bỏ lên thành phố sống cùng em. Sau này có thành quả rồi thì kiểu gì cả hai gia đình cũng sẽ chấp nhận.
Nhưng đời không như là mơ. Mẹ tôi dọa sẽ tự tử nếu tôi làm vậy, mẹ sẽ tuyệt vọng. Bà nói rất gay gắt, tôi đau lòng lắm. Một bên là người tôi yêu, một bên là người yêu thương, sinh ra và nuôi dưỡng tôi cực khổ.
Vậy là vào một ngày đẹp trời, tôi quyết định chia tay cô ấy. Quyết định này, đến bây giờ, tôi vẫn rất hối hận. Tôi đã phản bội lời hứa của tôi và cô ấy rồi. Tự tôi cảm thấy không cố gắng được nữa. Và giờ chúng tôi cũng không thể quay lại được nữa.
Chia tay hơn 1 năm, tôi nghe nói cô ấy suy sụp, buồn lắm. Bản thân tôi cảm thấy rất tệ. Người ta nói nếu không lấy được người mình yêu thì sẽ hối hận cả đời... Rồi tôi nghe tin cô ấy có bầu, nhưng nhà trai mãi không chịu cưới. Vì có bầu trước phải làm lễ đi cửa sau, sợ bị xui 3 năm, nên khi con được 3 tuổi mới được cưới.
Lúc ấy, tôi chỉ muốn chạy tới và ôm em thật lâu. Tôi rất muốn nói: "Hãy để anh cưới em, yêu em được không?" Nhưng tôi đã không làm vậy. Rồi em và bố của đứa bé cũng lấy nhau. Nhưng nhìn em, tôi thấy em không hạnh phúc cho lắm. Sinh con xong, em vẫn xinh, vẫn rực rỡ, vẫn chói sáng - vẫn là điều gì đó mà cả đời này tôi sẽ không thể có được nữa.
Nói đến đây, tôi thấy bản thân thật tệ. Vừa muốn yêu, vừa muốn chấm dứt, lại vừa muốn làm "trà xanh" trong khi chính tôi mới là người đến trước. Cũng chỉ tại tôi không quên được, cũng chỉ tại tôi không dám yêu, không dám quyết liệt hơn để bảo vệ tình yêu của hai đứa.
Bây giờ, gặp nhau (vì cùng làng nên dễ gặp), tôi vẫn còn yêu cô ấy lắm. Vẫn không dám chạm mặt nhau luôn. Mẹ tôi lại giục cưới. Mai mối thôi, chứ trái tim tôi chắc cũng chẳng mở ra lần nào nữa.
Nhưng tôi còn yêu cô ấy quá. Vậy thì nên làm gì? Nên cưới vợ để mẹ vui lòng, hay đi tu để chờ ngày em ấy bỏ chồng rồi tôi lại được yêu?
Tôi đang sống mà thực sự chỉ là sống thôi. Lấy ai đối với tôi giờ không còn quan trọng nữa. Tôi thật sự rất tệ.
Mong được mọi người cho một lời khuyên. Làm sao để thoát khỏi suy nghĩ về cô ấy? Làm sao để bớt đau khổ? Lo chu toàn cho gia đình rồi, bây giờ tôi phải làm sao đây?
Theo P.Luân (Gia đình và Xã hội)