Sinh xong, hẳn chuyện đó của cặp vợ chồng nào cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Vợ thì mệt mỏi khi vừa trải qua một cuộc chiến mang bầu, sinh đẻ, chưa nói còn bơ phờ vì chăm con mọn và người ngợm thì "xuống cấp" hẳn.
Vợ chồng nhà Huế cũng không là ngoại lệ. Khi còn son rỗi, bọn cô "chiến đấu" bất chấp sáng, trưa, chiều, tối và tần suất tất nhiên dày đặc rồi. Con ra đời, ban ngày còn trông con, Huế và chồng chỉ có thể thủ thỉ vào buổi tối, lúc con đã ngủ say mà thôi. Nhiều hôm chồng cô còn ngáp vặt đợi vợ cho con bé cứng đầu mãi không chịu ngủ đi vào giấc nồng rồi hai vợ chồng mới được làm việc của riêng mình.
Chưa nói, toàn phải "hành sự" trong bóng tối, vì con bé nhà Huế khó ngủ, hễ có tia sáng nhỏ nhoi nào đó cũng đủ đánh thức nó dậy rồi. "Hoàn cảnh" như thế, thì lấy đâu ra đổi mới nọ kia. Thôi đành chấp nhận thực tế đau thương, và tự an ủi, động viên nhau rằng "thời gian còn dài".
Hôm đó, lúc con bé nhà Huế được hơn 6 tháng, bà ngoại đến đón cháu sang nhà chơi cả ngày, vì bà được nghỉ làm rảnh rỗi. Huế cũng muốn xả hơi, nên không đi cùng con, mà chuẩn bị nào sữa, nào bỉm đủ đồ nghề cho con "đóng đô" bên bà nguyên ngày luôn. Tiễn con gái đi xong, Huế lăn ra ngủ cả sáng để lấy lại sức. Ai bảo đêm qua con dậy chơi, làm cô không ngủ yên nổi.
Đến trưa trưa, chồng Huế về, phát hiện con gái đi vắng, thì vô cùng hồ hởi rủ Huế làm một vụ "đổi gió" ngay lập tức. Huế cũng phấn khích, bao lâu nay chỉ có bóng tối với bóng tối, giờ thay đổi không khí, hẳn sẽ làm nóng lại chuyện đó có phần nhàm chán bao lâu nay.
Chồng Huế vô cùng dịu dàng và chiều chuộng vợ, như hồi mới cưới ấy, khiến Huế vui âm ỉ. Nhưng khi vừa vén áo cô lên, nhìn vào vùng bụng của vợ, anh bỗng ngừng lại rồi lẩm bẩm: "Ô, bây giờ mới được nhìn kĩ, trước nay tối tăm không để ý mấy. Sao bụng em nhìn khiếp thế này. Vừa nhăn nheo vừa đen vừa rạn kiểu gì ý, nhìn mà sợ. Thế từ giờ chắc chẳng dám tiến hành ban ngày hay bật điện nữa mất, sợ bị tụt cảm hứng... Mà tốt nhất là không cần cởi áo luôn nhỉ...".
Huế đờ người vì câu nói bất ngờ của chồng. Khi anh định tiến thêm, thì cô đẩy chồng ra, vào nhà vệ sinh mà bật khóc nức nở. Đúng là khi mang bầu, Huế bị rạn nhiều, hiện tại vùng da bụng của cô xấu xí lắm. Nhưng biết thế là 1 chuyện, nghe từ chính miệng chồng mình chê bai lại là chuyện khác. Cô trở nên như thế là vì đâu? Không phải vì vất vả, cực nhọc sinh cho 2 người một đứa con kháu khỉnh ư? Để rồi giờ đây chỉ vì bụng cô xấu đi mà anh buông những lời lẽ vô tâm như vậy. Đã chê vợ, liệu có chắc một ngày anh không sa ngã vào một vòng eo nuột nà khác?
Thấy vợ không có động tĩnh gì, chồng Huế liền gõ cửa. Huế mắt đỏ hoe bước ra, chồng cô cười cười: "Em giận gì chứ. Anh chỉ nói sự thật thôi mà. Anh cũng có hắt hủi em đâu". Phải, nhưng anh có biết lời nói đôi khi có sức sát thương vô cùng lớn hay không. Sao anh không lựa lời nói cho dễ nghe, lựa thời điểm nói cho thích hợp. Cô chẳng cần chồng mình phải nói dối không chớp mắt, bụng vợ xấu lại khen là đẹp. Song nếu thực sự anh hiểu cô vì đâu mà phải chịu đựng những điều đó, anh sẽ không thốt ra mấy lời vừa rồi. Anh sẽ giục vợ đi làm đẹp, còn cho tiền vợ là đằng khác ấy chứ! Đằng này...
Huế tụt hết cảm hứng, chẳng còn tâm trạng đâu mà "đổi gió" với chồng. Cô lấy xe sang bà ngoại với con. Chuyện này rồi mai sẽ qua, vì suy cho cùng nó chỉ là lời nói nhỡ, là một chuyện nhỏ trong cuộc sống. Nhưng có lẽ những người chồng không hiểu được, nó sẽ để lại trong lòng vợ họ nỗi tủi thân như thế nào...
Theo Helino