Tôi và Huy làm cùng công ty du lịch, Huy ở bộ phận hướng dẫn viên, còn tôi làm ở phòng kế toán. Bằng tuổi nhau nên trong mối quan hệ ở công ty, chúng tôi vẫn mày tao chí choé, chơi với nhau khá thoải mái mà không phải giữ kẽ hay ngần ngại gì.
Công ty hầu hết đều trẻ tuổi nên việc gán ghép cặp đôi cho đứa nọ, đứa kia vẫn thường xuyên diễn ra nhưng theo một lời một số chị lớn tuổi đã có gia đình thì công ty "đất dữ về đường tình duyên" nên nhiều năm rồi mà chưa có cặp nào trong cùng công ty "chung kết" về một nhà cả.
Về công ty cũng đã hơn 2 năm, cũng ngần ấy thời gian biết Huy nhưng nói thật là ngoài một vài lần trêu chọc nhau khi cùng đi ăn chung hay mấy dịp hội hè, hoạt động tập thể của công ty có đi cùng, còn bình thường chẳng mấy khi tôi và Huy "chạm mặt".
Ấn tượng của tôi về Huy là một anh chàng khá bảnh bao, hoạt ngôn, hay cười, tính tình tếu táo và được lòng đồng nghiệp.
Có lần nghe chị Lan, trưởng phòng tôi trêu sẽ gả em gái cho nếu Huy thuận về ở rể cùng bố mẹ chị, Huy phá lên cười sảng khoái rồi chạy đến túm lấy cái balo, kéo tay chị Lan bảo cho Huy theo chị về nhà luôn, chấp nhận tất tật mọi điều kiện của nhà gái.
Huy đi rồi tôi mới nghe các chị trong phòng "tám chuyện" rằng quê Huy ở một tỉnh miền núi, nhà nghèo nhưng có đến 5 hay 6 anh chị em gì đó. Huy là con trai út nên cũng được chiều chuộng hơn các anh chị một chút nhưng học xong cũng phải lăn lưng tìm việc làm chứ bố mẹ chẳng có vốn liếng gì để cho con.
Tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ bằng khá nhưng xin mãi chẳng được việc làm nên Huy đầu quân về công ty tôi, lấy "vốn" ngoại ngữ để làm hướng dẫn viên du lịch. Huy vẫn đùa bảo làm nghề này vừa được mở mang quan hệ, bạn bè nhiều, vừa được đi du lịch miễn phí mà còn có thêm tiền để mang về.
Thấy Huy khá "chuẩn men" như thế mà toàn đi về 1 mình, có lần nửa đùa nửa thật tôi trêu Huy rằng "kén cá chọn canh" quá nên mãi mà chưa duyệt được em nào. Nghe tôi nói, Huy bỗng lặng lặng người rồi trầm giọng bảo "nhà mình khó khăn quá nên chẳng dám mơ cao đến gái thành phố. Đến lấy vợ quê cũng còn "im re" không mở nổi lời bởi sợ người ta chê mình nghèo, mình không thể đem lại cuộc sống như người ta mong muốn".
Nghe những lời ấy của Huy, tự nhiên tôi thấy thương Huy vô cùng. Bằng tuổi Huy nhưng tôi sinh ra và lớn lên ở thị trấn, bố mẹ tôi có một công ty buôn bán nhựa khá thành đạt. Tôi học xong cao đẳng kế toán và tự xin việc đi làm để muốn có một cuộc sống độc lập, không phụ thuộc vào bố mẹ.
Mới đầu cả nhà tôi phản đối ghê gớm lắm trước quyết định ấy, sau rồi "trời chẳng chịu đất thì đất phải chịu trời", bố mẹ tôi cũng đành ngậm ngùi đồng ý . Thương con gái "cứng đầu cứng cổ", bố mẹ mua cho tôi một căn nhà trong ngõ, ngay tại thành phố để tôi tiện sinh sống, không phải ở cảnh nhà thuê.
Dù nhà trong ngõ nhưng được xây dựng rất đẹp, đầy đủ tiện nghi. Nếu tôi không khăng khăng từ chối thì bố mẹ tôi còn định mua cho tôi cái ô tô để tôi đi làm về đêm hôm cho an toàn.
Không hiểu sao từ hôm vô tình trêu chọc nhau và nghe Huy tâm sự ấy, tôi bỗng chú ý đến Huy nhiều hơn. Các dịp tụ tập của đám "trẻ trâu" trong công ty khi biết có Huy tham gia, tôi cũng hào hứng có mặt chứ không từ chối như ngày trước.
Thế rồi dần dần tôi và Huy xích gần lại với nhau hơn, Huy dường như cũng "bắt sóng" được tình cảm tôi dành cho nên cũng dành nhiều thời gian cho tôi. Nếu dẫn đoàn đi tour thì Huy nhắn tin, điện thoại, còn khi ở công ty thì chúng tôi gắn với nhau như sam mỗi khi hết giờ làm việc.
Thấy tôi và Huy quấn quít, mọi người trong công ty đều mừng và thật tâm vun vào cho chúng tôi.
Thế rồi một tối trời mưa tầm tã, Huy gọi cửa nhà tôi, cả người và chiếc ba lô ướt sũng nước mưa. Thấy mặt mũi Huy tái mét, lạnh run cầm cập, tôi vội vàng đẩy Huy vào nhà, vội vàng chạy đi pha cho Huy 1 cốc trà gừng nóng, giục Huy uống.
Xong đâu đó tôi chạy lên tầng 2, lục tìm bộ quần áo mặc ở nhà của em trai tôi, đây là đồ nó để ở nhà tôi để mỗi khi lên thành phố ghé qua thăm chị.
Cầm bộ quần áo của em mình xuống nhà, tôi giục Huy đi tắm và thay bộ đồ ướt nhẹp vẫn đang rỏ nước xuống nền nhà.
Ngồi bên tôi trên bộ ghế trong phòng khách, Huy chậm rãi kể chuyện vì sao lại đeo ba lô đi giữa cơn mưa lớn như thế.
Bấy lâu nay tôi vẫn biết Huy ở nhà trọ chung với 1 người bạn cùng làng, lên thành phố làm thợ sửa xe ở một ga ra ô tô. Một đôi lần Huy có nói về chuyện anh bạn có tính "hay quên", mượn tiền ít khi tự động trả, lại tắt mắt những đồ vật của Huy. Là đàn ông nên Huy cũng không để ý nhiều đến mấy chuyện lặt vặt đó, tặc lưỡi bỏ qua vì nghĩ nể tình anh ta là người đồng hương cùng làng, cùng xã.
Thế nhưng tối nay, khi vừa kết thúc một tour dẫn đoàn đi miền Trung về đến nhà, Huy thấy cái tủ riêng của mình bị cậy tung cánh cửa, quần áo, đồ đạc bên trong lộn xộn, bừa bãi.
Giật mình Huy vội lao đến, lục tay xuống đáy tủ tìm cái hộp nhỏ đựng số tiền mà Huy tích cóp gần cả năm qua, định bụng cuối năm về giúp bố mẹ làm lại cái bếp đã sắp sập thì tiền đã không cánh mà bay. Hỏi anh bạn thì anh ta bảo anh ta cũng vừa đi làm về, mới phát hiện ra chuyện nhà cửa bị lục tung toé, đang định gọi điện để thông báo cho Huy biết tình hình thì Huy đã về đến nhà.
Nghe những lời ấy, Huy điên tiết lắm, định lôi anh ta ra trình báo công an để "hai năm rõ mười", nhưng rồi Huy lại động viên mình cố gắng bình tĩnh, tiền mất rồi không biết có tìm lại được không, nhưng chắc chắn làm to chuyện thì cả bố mẹ Huy và bố mẹ anh ta ở quê đều sẽ rất buồn và khó xử.
Vậy là Huy quyết định nhét mấy bộ quần áo vào chiếc ba lo và rời khỏi nhà trọ. Huy tần ngần bảo cũng không biết vì sao mà Huy lại nghĩ đến tôi và tìm đến nhà tôi.
Rơi nước mắt, tôi ôm chặt lấy Huy muốn chia sẻ cùng Huy nỗi buồn ấy và từ hôm đó Huy sống ở nhà tôi, chúng tôi công khai tình cảm với mọi người.
Gần 2 năm sống bên Huy, tôi đã nghĩ mình là người đàn bà hạnh phúc nhất thế gian, chuyện đám cưới của chúng tôi chỉ là vấn đề thời gian khi Huy thủ thỉ bảo tôi để anh thêm một vài năm nữa, khi dành dụm được chút ít tiền để sửa sang nhà cửa cho bố mẹ ở quê khang trang hơn, khi đó sẽ đón tôi về làm dâu nhà anh.
Thương "chồng chưa cưới" vất vả, tôi ngỏ ý muốn giúp Huy 1 số tiền để đỡ đần anh chuyện sửa nhà cho bố mẹ ở quê, nhưng Huy không chịu nhận. anh bảo anh muốn tự mình làm điều đó. Nghe Huy nói vậy, tôi càng tự hào về anh và yêu thương Huy nhiều hơn...
Thế rồi cách đây gần một tuần, tôi thấy Huy tâm trạng rất khác lạ, nhiều lúc anh như người mất trí, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, có khi tôi đứng trước mặt hỏi đến 2,3 câu anh mới giật mình trả lời. Nghĩ gia đình Huy ở quê có chuyện gì nhưng sợ tôi lo lắng nên anh giấu, tôi cố gặng hỏi.
Tần ngần mãi rồi Huy úp hai bàn tay vào mặt khóc nức nở, sau đó anh nói anh không xứng đáng với tình yêu của tôi. Anh đã giấu tôi 1 bí mật động trời suốt mấy năm qua, đó là Huy đã có vợ chưa cưới ở quê, cô ấy ở ngay sát nhà anh và hai bên gia đình đã có cơi trầu dạm ngõ ăn hỏi. Thế nhưng cách đây gần 3 năm, do kinh tế khó khăn nên người yêu Huy quyết định đi xuất khẩu lao động. Họ vẫn liên lạc thường xuyên với nhau và hiện giờ cô ấy sắp trở về nước.
Nghe những lời xin lỗi của Huy mà tôi thấy cay đắng tận tâm can, hoá ra đây là lý do thật sự của việc Huy rất ít đưa tôi về thăm quê, lần nào về gặp bất kỳ ai hỏi anh cũng chỉ giới thiệu tôi là bạn cùng công ty.
Vậy ra suốt mấy năm qua, tôi là chỗ trú chân của Huy trong thời gian anh chờ đợi người vợ thật sự của mình trở về...
Theo Lam Uyên (Tiền Phong)