Dịp họp lớp Ngọc gặp lại Thanh, cậu bạn cùng bàn năm nào. Ngọc vốn là hoa khôi của lớp, nhà lại giàu có nên Thanh chưa bao giờ dám tỏ ý với cô nàng. Vậy mà khi bạn bè đã đuề huề con cái, gia đình ổn định thì cô vẫn ế chỏng chơ.
Không phải Ngọc chưa yêu ai bây giờ. Nhưng mắt nhìn người của cô đúng là có vấn đề. Mối tình đầu cô gặp phải anh chàng lăng nhăng, bắt cá hai tay, phát hiện cô uất nghẹn rồi đá luôn anh ta. Lần thứ hai biết yêu cô đã 25 tuổi, yêu nhau sắp đến ngày cưới thì cô bàng hoàng biết tin người yêu đã có gia đình ở quê. Cô từ một cô gái danh giá biến thành kẻ thứ ba đáng ghét, nhục nhã không để đâu cho hết.
Chán đời, chán người bội bạc, cô chẳng muốn yêu ai nữa. Nhưng gặp Thanh, tự dưng cô thấy cậu bạn cũ có sức hút đặc biệt. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu ấy giờ sống ở quê với bố mẹ, có cửa hàng kinh doanh đồ gia dụng cũng phát đạt. Nghe nói vì khó tính mà chưa vợ. Bạn bè cứ xúm vào gán ghép, cô cũng đi chơi cùng Thanh vài lần.
Người cũ, học với nhau bao nhiêu năm, lại cùng quê nên Ngọc không sợ lừa dối. Dù tình cảm không thực sự nhiều cảm xúc, cô cũng đồng ý hẹn hò. Sau 3 tháng yêu nhau, Thanh ngỏ lời cưới. Ở cái tuổi 30, mang danh gái ế bố mẹ thúc ép, cô cũng chán cảnh đi về một mình, thấy Thanh nhiệt tình, cô đồng ý cưới luôn cho xong.
Sau đám cưới rình rang là chuỗi ngày chán ngán. Cưới về rồi Ngọc mới phát hiện ra bản chất của chồng lười vô đối. Cửa hàng chủ yếu Thanh giao cho nhân viên, đến giao nhận, mất hàng, thiếu đơn cũng chẳng biết. Sáng dậy uể oải cafe, ăn sáng đến 10h với bạn bè. Tối nhậu nhẹt về khuya. Chắc lúc yêu cô, Thanh tu chí được vài tháng, cưới về rồi lộ nguyên bản chất.
Mẹ chồng đon đả, con dâu mới về đã ngỏ lời muốn giữ hộ vàng cưới. Cô có kế hoạch đầu tư nên chỉ đồng ý đưa một nửa. Mẹ chồng khó chịu ra mặt, tìm đủ mọi cách gây khó dễ.
Chưa kịp hết thất vọng vì nhà chồng, cô đã dính bầu. Ốm nghén, cô ăn không ngon ngủ không yên. Được hai tháng thì cô phải giao lại cửa hàng trong thành phố cho nhân viên quản lý, cô chỉ điều hành từ xa qua điện thoại.
Thấy con dâu nghỉ làm được một tháng, mẹ chồng gọi ngay cô lại bảo: "Này con, thằng Thanh làm ăn cửa hàng bé tí không ăn thua. Con lại ốm nghén, sau còn con nhỏ. Căn nhà bố mẹ con cho để kinh doanh, con bán đi rồi đưa mẹ gửi tiết kiệm hoặc để chồng con mở rộng cửa hàng hiện tại. Mẹ về hưu rồi không lo được đâu".
Ngọc bực lắm, đúng là vớ phải chồng kém cỏi chưa đủ bực, lại thêm mẹ chồng hám của. Cô đành khai thật là căn nhà vẫn đứng tên bố mẹ cô, nào đã sang tên đâu mà bán. Lâu nay cô mở cửa hàng ở đấy, đỡ tốn tiền thuê nhà thôi.
Dường như thấy mẹ tác động không được. Thanh bắt đầu lộ rõ bản chất, đá thúng đụng nia khó chịu, say rượu suốt ngày rồi lè nhè chửi vợ: "Ế như cô có tôi rước cho là may. Thế mà bố mẹ cô còn đứng tên cửa hàng, không sang tên cho con cái. Nhà tôi khó khăn, không phục vụ được tiểu thư như cô ốm nghén ăn không ở nhà đâu".
Ngọc uất nghẹn, hóa ra anh ta không yêu cô, chỉ mơ về tài sản của bố mẹ cô. Đời cô đúng là bạc thật! Đến cái tuổi hạ thấp sự lựa chọn xuống, tưởng lấy một anh bạn cũ là giải pháp an toàn mà vẫn không xong.
Người ta lật mặt thì cô đành "bỏ của chạy lấy người vậy". Cô đứng trước mặt cả nhà chồng, đưa luôn tờ đơn ly hôn cho Thanh. Hắn ngạc nhiên cười như điên dại, khen cô to gan định làm mẹ đơn thân. Cô cười gằn bảo: "Vàng bạc cưới mẹ anh đang giữ, tôi để lại cho mẹ con anh luôn. Còn giờ ký đơn ly hôn đi. Chồng như anh, tôi thà không có".
Thanh điên tiết định giơ tay đánh cô thì bố mẹ cô đến kịp. Trước mặt hai gia đình, cô mệt mỏi dọn đồ đi ngay trong đêm, để lại sau lưng một ước mơ gia đình dang dở. Thà đau một lần còn hơn dính lấy loại người cơ hội này để khổ cả đời. Bụng cô nghĩ sau lần này, có lẽ sẽ chẳng bao giờ cưới chồng cho xong nữa.
Theo Daisy (Helino)