Nàng và hắn chia tay bởi một lí do thật "lãng xẹt". Khi cả hai đang nhắm đến một đám cưới, thì hắn thẳng thắn nói với nàng về dự định tài chính tương lai của hắn.
Hắn bảo thế này: "Trên đời này anh không tin tưởng ai người mẹ anh, vì thế tiền lương của anh bây giờ và sau này khi anh cưới vợ, sẽ do mẹ anh giữ. Hàng tháng anh chỉ xin lại một khoản đủ chi tiêu thôi, em hiểu không? Vợ thì cũng có thể phản bội mình cơ mà. Thời đại này thiếu gì mấy bà vợ rửng mỡ đi ngoại tình, rồi về lừa dối chồng ôm hết tiền cho nhân tình".
Nàng bị sốc trước những lời tuyên bố "xanh rờn" của hắn. Thà rằng hắn bảo, tiền lương của ai người đấy tự giữ, hàng tháng góp phí sinh hoạt, nhưng thu nhập hay chi tiêu thế nào cần công khai cho đối phương nắm được, để thể hiện sự tôn trọng nhau. Nàng sẵn sàng đồng ý ngay, tư tưởng của nàng không hề có việc mình phải tay hòm chìa khóa, giữ chặt lương chồng đâu. Đằng này…
Sự việc ấy khiến nàng chán hẳn khi nghĩ đến đám cưới. Nàng thấy mình chẳng là gì đối với hắn cả. Nàng không hiểu, mình sẽ làm vợ thế nào trong một cuộc hôn nhân mà mẹ chồng là thủ quỹ của chồng đây? Theo đà tâm trạng chán chường của nàng, tình cảm của nàng với hắn dần rạn nứt, cuối cùng nàng nói lời chia tay. Khi nàng bảo nàng không chấp nhận được chuyện "tiền của anh phải để mẹ anh giữ", hắn liền đồng ý chia tay không do dự, đủ thấy chấp nhất của hắn với chuyện đó lớn đến thế nào.
Bẵng đi một thời gian sau, nàng có người yêu mới, còn hắn thì nhanh chóng cưới vợ. Nghe đâu vợ hắn có bầu trước, nên phải nhanh chóng cưới gấp. Nói thật nàng khá tò mò với cuộc sống hôn nhân của hắn. Bởi cái chuyện "tiền anh chỉ mẹ anh có thể giữ" kia của hắn vẫn khiến nàng nhớ mãi chưa quên.
Và những thông tin nghe được khiến nàng phải ngã ngửa vì kinh ngạc. Vợ hắn sau đám cưới thì ở nhà dưỡng thai, không đi làm gì. Trước đó cô nàng cũng không công ăn việc làm ổn định, ở nhà phụ bán quán với bố mẹ mà thôi. Hắn hay qua đó mua đồ, trêu đùa vài lần thành quen rồi qua lại với nhau lúc nào không hay. Tới khi cô nàng có bầu, hắn không muốn cưới, cho rằng cô nàng chưa xứng với mình. Nhưng trước áp lực của gia đình nhà gái với mấy ông anh trai bặm trợn của cô nàng, hắn buộc lòng phải nhượng bộ.
Sau đám cưới, hắn mỗi tháng chỉ đưa cho vợ chút tiền mua sắm thức ăn hàng ngày, mà đưa theo kiểu nhỏ giọt, mỗi lúc một ít chứ không đưa cả tháng luôn một lần. Số lương còn lại, tất nhiên hắn đưa mẹ mình giữ, thực hiện đúng "tư tưởng gối đầu giường" như trước đây từng nói với nàng. Tiền ăn đưa cho vợ còn hạn chế, nói gì đến chuyện hắn cho vợ mua sắm váy bầu xúng xính hay bồi dưỡng tẩm bổ nọ kia.
Cứ ngỡ vợ hắn đen đủi rồi, vớ phải một gã chồng keo kiệt, lại tính toán và vô cùng biết lo xa. Nào ngờ, không có tiền của chồng, bản thân không làm ra tiền, nhà ngoại cũng chẳng hề chu cấp, nhưng vợ hắn vẫn có tiền tiêu rủng rỉnh như ai. Và cách làm của vợ hắn là, chồng không đưa tiền thì ta đi vay, mượn hàng xóm, mượn bạn bè của chồng, mượn họ hàng nhà chồng, tuyệt nhiên không mượn bạn bè của mình hay anh em nhà ngoại. Lúc mượn thì nói rõ "anh ấy đi công tác không có nhà, lúc nào anh ấy về em sẽ bảo anh ấy trả ngay".
Và sau đó, chủ nợ cứ nhè đầu hắn mà đòi. Vợ tiêu, chồng phải trả là lẽ đương nhiên, bởi vợ tiêu vào việc bồi bổ cho con, mua quần áo bầu, mua sắm thức ăn cho gia đình chứ tiêu linh tinh gì đâu cơ chứ! Mà chủ nợ toàn hàng xóm, bạn bè anh em nhà mình, hắn không trả thì hắn là người ê mặt trước tiên. Hắn buộc lòng phải rút ví ra trả, hết lần này tới lần khác. Còn vợ hắn, chẳng được chồng đưa tiền cho giữ, nhưng vẫn móc ví chồng tiêu xài thoải mái như thường.
Nói cũng lạ, một kẻ chẳng lấy làm hiền lành gì như hắn sao có thể nhịn được cô vợ quái dị nhường ấy lâu đến vậy. Một hai lần đầu, hắn điên lắm, liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ, cấm vợ không được vay mượn linh tinh nữa. Ngay ngày hôm sau, mấy ông anh trai lực lưỡng, lạnh lùng của vợ hắn lập tức gọi hắn ra "nói chuyện phải quấy". Từ ấy hắn chẳng dám đánh vợ nữa. Hắn còn thật sự rất muốn giao hẹn với người quen của mình rằng, thấy vợ hắn vay tiền thì đừng cho vay. Nhưng làm thế thì hắn cũng chẳng đẹp mặt gì, người ta lại nghĩ ngay hắn vớ phải cô vợ chẳng ra làm sao, mà hắn thì thì khá trọng sĩ diện.
Cuối cùng, suy nghĩ nát cả óc, hắn quyết định tăng thêm tiền chi tiêu hàng tháng cho vợ, để cô nàng khỏi nổi cơn mà đi vay mượn lung tung. Song thi thoảng đòi gì mà hắn không cho, cô nàng vẫn đi vay rồi bảo hắn trả như thường. Một cách gián tiếp nhưng vô cùng hiệu quả để móc được tiền trong ví hắn.
Vậy là mặc hắn khăng khăng "tiền của anh chỉ mẹ anh có thể giữ", vợ hắn vẫn sống thoải mái như thường bằng lương của hắn. Cô nàng như muốn đáp trả hắn rằng: "Ai giữ tiền của anh tôi chẳng thèm quan tâm, miễn khi tôi cần đến anh phải xì ra cho tôi là được!". Vốn muốn đưa mẹ giữ lương cho chắn ăn, không lọt đi đâu được, nhưng tiền của hắn vẫn lũ lượt đội nón ra đi, mặc hắn nhìn mà tiếc xót đứt ruột. Có thể nói đây là cái kết đắng đến không thể đắng hơn dành cho hắn ấy chứ!
Theo Sen Trắng (Helino)