Trong mắt người ngoài, cuộc hôn nhân của Hoa ấm êm và là mơ ước của khá nhiều người. Chồng Hoa hiền lành, không rượu chè cờ bạc hay gái gú, luôn “nộp” lương đầy đủ cho vợ mỗi tháng. Gia đình nhà chồng cũng thuộc kiểu không gay gắt, quá đà gì với con dâu. Nhưng với riêng Hoa thì hôn nhân lại là chuỗi ngày chỉ khiến nỗi cô đơn trong cô như bị xoáy sâu, kéo dài ra đến vô cùng. Ngày hôm nay lại buồn hơn ngày hôm qua và ít hơn ngày mai...
Chồng cô ừ thì đúng là tuýp người hiền lành, không bao giờ lớn tiếng quát tháo hay đánh đập vợ thật đấy. Nhưng đó lại chính là yếu điểm lớn nhất của anh. Anh khiến cô nghẹt thở khi sống cùng nhau mỗi ngày. Không khí trong gia đình chẳng khác gì hai người đang bị cầm tù với nhau, chẳng bao giờ có chuyện tâm sự sẻ chia, nhiều nhất cũng chỉ 3 - 4 câu nói chào nhau lúc đi đi về về.
Có lần Hoa dồn nén quá nhiều, lớn tiếng hỏi chồng: “Sao anh không bao giờ mở lòng ra với em?”, thì chỉ nhận được câu trả lời: “Chính vì là vợ nên không thể nói chuyện được!”. Thật sự, Hoa không còn có thể nói được lời gì nữa. Cô cảm thấy bị tổn thương vô cùng. Thế nhưng, sự việc lại chẳng dừng lại ở đó khi mức độ vô tâm, gỗ đá của chồng cô còn dần tăng lên theo cấp số nhân.
Chưa bao giờ anh hỏi cô một tiếng xem em bầu bí có mệt không, trời nắng nóng có khó chịu, có thèm ăn gì hay không. Mỗi đêm, dù Hoa có quay ngang quay dọc vì khó ngủ đi nữa thì bên cạnh cô vẫn là tiếng ngáy đều đều của chồng. Nhiều lần cô “đánh tiếng” bảo cảm thấy ngột ngạt, muốn đi xem phim, muốn đi cafe bóng gió trên facebook hoặc trực tiếp trong bữa cơm, chồng cô cũng lặng yên không có biểu hiện gì, coi như chuyện... ở tận đâu đâu.
Hoa thường dậy sớm đi chợ, một lần đi cho cả tuần ăn nên xách nặng đủ thứ lỉnh kỉnh từ rau, củ, hoa quả, thịt cá từ tầng 1 lê đến tầng 3 nơi 2 vợ chồng cô ở trọ, thì về nhà cũng chỉ thấy chồng cô đang nằm ôm điện thoại để xem. Không biết bao nhiêu lần, cô muốn chồng cùng đi chợ với mình, hai người cùng đi dạo và chia sẻ với nhau, nhưng chồng cô cũng chỉ nói đó là việc của đàn bà. Cô chán, lại chỉ biết thở dài, nuốt ngược nước mắt vào trong.
Tối tối về nhà, hai vợ chồng chỉ ngồi ăn một bữa cơm chung, mắt người nào người nấy dán vào màn hình điện thoại hoặc ti vi. Thậm chí có khi Hoa tự hỏi, không biết chồng cô có biết đang ăn món gì hay không nữa. Nhiều bữa, Hoa cố tình nấu ngon hơn một chút, về sớm đi chợ, đổi món sang những món đặc biệt để mong chồng lưu tâm, để ý đến nỗi vất vả, sự cố gắng của vợ. Ấy thế nhưng rốt cuộc chồng cô cũng chỉ gắp đũa theo phản xạ, không hề nói gì. Xong 3 bát cơm, anh đứng dậy. Hoa lại vừa rửa bát vừa quệt nước mắt.
Mọi chuyện trong nhà từ lớn cho đến bé, Hoa đều phải một mình tự tay lo liệu hết. Đến tháng, chồng chỉ đưa cho một khoản tiền cố định rồi tất tần tật Hoa phải cân đo đong đếm từ tiền ăn, tiền nhà, tiền học cho con... Tháng nào phát sinh giỗ tết, cưới hỏi hay về quê mà bị thiếu, Hoa đều phải tự lo vay chỗ này đập chỗ kia. Vì cô có nói với chồng, muốn bàn bạc một chút đi nữa thì rốt cuộc chồng cô cũng chỉ hững hờ: “Anh đưa hết tiền cho em rồi còn đồng nào nữa đâu!”.
Chồng cô coi như mấy triệu ném cho vợ hàng tháng là đã đủ nghĩa vụ của mình, nào đâu cần biết vợ phải xoay xở thiếu thốn ra sao. Hoa không biết rốt cuộc, mình lấy chồng để làm gì nữa.
Để góp gạo thổi cơm chung ư? Thật sự cô chẳng cần, bởi tiền cô làm ra cũng đủ để lo cho hai mẹ con cô một mức sống tối thiểu rồi!
Để cùng chăm sóc, nuôi dạy con cái ư? Nực cười thật đấy, khi chồng cô có cần biết con ốm, thuốc thang ra sao, có cần biết đêm vợ phải thức bế con như thế nào? Hay anh cũng đã lần nào đưa đón con, suốt ngày chỉ viện cớ việc bận và thoái thác đi ra khỏi nhà từ sáng sớm!
Để cùng xây dựng tổ ấm, quan tâm và yêu thương nhau? Lại càng trớ trêu hơn nữa khi những gì Hoa nhận được chỉ là sự cô đơn đến cùng cực. Trước đây khi yêu nhau, có khi chồng cô còn lãng mạn, còn biết đưa đón, cười nói, quan tâm đến cô hơn bây giờ!
Anh hiện giờ giống như chỉ muốn làm oai với thiên hạ, rằng ta đây cũng có một tấm chồng, một mái ấm hạnh phúc? Ô hay, mỗi ngày ở trong ngục tù, chính mình phải gặm nhấm đau khổ thế này thì cái nhìn của người đời còn có ý nghĩa gì đâu nữa?
Ngày Hoa và chồng dắt nhau ra tòa làm thủ tục ly hôn, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Nhiều người đồng loạt cười cợt, bảo cái gan của người đàn bà lớn quá, được voi đòi tiên, chồng tốt như vậy còn muốn bỏ. Cũng nhiều người bỉ bai thân phận mẹ đơn thân. Bố mẹ Hoa còn giận Hoa vì "có phúc mà không biết hưởng"... Nhưng Hoa đã quyết định rồi cũng có nghĩa là cô chấp nhận đối mặt với tất cả những áp lực từ dư luận đó.
Bởi, cuộc đời này là của cô, cô không sống cho chính mình thì sống cho ai bây giờ
Theo Cát Tường (Helino)