Vậy là chàng và nàng đã chính thức nên duyên vợ chồng trong sự chứng kiến và chúc phúc của gia đình, bạn bè cũng như đông đảo quan khách. Chàng cười tươi lắm, cứ như mình là chú rể hạnh phúc nhất trên thế gian. Chàng vốn tưởng rằng ông trời đã sắp đặt cuộc hôn nhân này, bởi việc chàng và nàng đến với nhau thật hết sức tình cờ. Nhưng sự thật thì...
Chuyện là chàng đã hơn ba chục tuổi đầu nhưng vẫn chưa vợ con gì cả. Không phải vì chàng ế, chẳng qua là thích phiêu lưu chốn tình trường mà chưa có ý định dừng lại đấy thôi. So với hội bạn thân, có lẽ chiến tích tình yêu của chàng là đáng nể nhất – xòe hai bàn tay cũng không đếm hết những mối tình chàng đã trải qua. Thiên tình sử của chàng có thể viết thành cuốn tiểu thuyết vài trăm trang là ít!
Thật ra, chàng tự đánh giá rằng mình cũng chẳng phải xuất sắc gì đâu, chỉ là hơi đẹp trai một tí, hơi tốt tính một tí, đi con xe cũng ngon nghẻ một tí; nhà cửa với công việc thì khá là đàng hoàng. Chỉ thế thôi, nhưng cũng đủ để khối cô “xin chết”. Mà nếu người ta không xin, chàng cũng chỉ tán vài ba câu là đổ cái “rầm”. Chàng yêu nhiều, nhưng chưa gặp được ai khiến chàng cảm thấy muốn “bên nhau trọn đời”. Với ai cũng “có duyên mà không có phận” – lí do đơn giản vậy, song chẳng cô nào hờn trách chàng cả. Cô nào cũng ngậm ngùi tiếc nuối khi không thể cùng chàng xây dựng hạnh phúc trăm năm.
Chàng thì cứ nhởn nhơ yêu đương “cho đỡ phí đời trai” như thế. Nhưng bố mẹ chàng thì sốt ruột lắm rồi, cứ như lúc nào cũng ngồi trên đống lửa. Ngọt nhạt dỗ dành có, mà nặng lời đe dọa cũng có, song vẫn chẳng khiến được chàng chịu đưa cô nào về bảo cưới.
Một ngày kia, mẹ chàng tình cờ gặp lại người bạn học cũ đã mất liên lạc từ lâu. Hai người ngồi hàn huyên tâm sự mãi, rồi nói đến chuyện vợ con của chàng. May sao bà bạn kia lại cũng có một cô con gái, kém chàng vài tuổi, mãi chưa chịu lấy chồng.
Chẳng hay duyên số run rủi thế nào mà cô nàng kia – nghe đồn là bường bỉnh và kén chọn lắm – chỉ nhìn thấy bức ảnh của chàng là đã có cảm tình ngay. Lại thêm có mẹ chàng đảm bảo rằng “Giờ nó mải yêu đương chơi bời thế thôi, chứ giàu tình cảm và có trách nhiệm với gia đình lắm. Sau này vợ con chắc chắn không phải lo nghĩ gì”. Thế là nàng gật đầu ưng thuận. Một kế hoạch được vạch ra…
Vào một hôm đẹp giời khác, chàng đi làm về thì thấy mẹ kêu nhức đầu, bảo chàng chạy đi mua thuốc. Nghe thế, đứa con hiếu thảo là chàng vội xách xe phi ra cổng ngay.
Bố chàng đứng từ xa quan sát, rồi bí mật ra hiệu cho ai đó. Chàng vừa ra đến đầu con ngách nhỏ thân thuộc, dù đã cẩn thận bóp còi rồi, thế mà từ đâu một chiếc xe máy khác vẫn phi thẳng vào xe chàng đánh “rầm” một cái. Cả hai bên đều ngã ra. Cả người chàng ê ẩm, chân tay chẳng biết có việc gì không, đầu thì hơi choáng vàng một tí nhưng vẫn kịp thấy “đối phương” là một cô nàng khá xinh xắn. Mà hình như cô ta chẳng hề hấn gì. Thế rồi, bố chàng vừa đi đâu về tới – một cách rất kịp thời – đưa chàng vào bệnh viện.
Chân tay chàng không gãy, chỉ bị chấn thương vài chỗ phần mềm, nhưng vẫn phải nghỉ làm khoảng một tuần. Lại đúng dịp bố mẹ chàng phải về quê lo việc xây nhà thờ họ, lấy ai chăm sóc cho chàng đây?
Giữa lúc “tình thế nguy nan”, một giọng oanh vàng thỏ thẻ chợt vang lên bên tai chàng: “Hai bác cứ yên tâm giao anh ấy cho cháu. Cháu là người đâm vào anh ấy, cháu sẽ có trách nhiệm ạ!”. Thì ra nàng cũng theo chàng vào viện, luôn ở bên cạnh trong lúc bác sĩ khám mà giờ chàng mới biết.
Chàng hoang mang nhìn kẻ xa lạ vừa khiến mình nên nông nỗi này, rồi lại nhìn bố mẹ mình. Lạ thay, chẳng thấy bố mẹ trách móc cô ta câu nào, lại còn cười “như bắt được vàng” mà đồng ý với lời đề nghị đường đột, coi như là “bắt đền” nàng. Thấy bố mẹ “giao trứng cho ác”, chàng thầm thắc mắc liệu mình có đúng là con ruột của bố mẹ hay không?
Nhưng mà rất nhanh chóng, những thắc mắc băn khoăn của chàng bay biến đi đâu hết. Trong vòng một tuần ngắn ngủi, chàng được nàng chăm sóc vô cùng chu đáo từng bữa ăn giấc ngủ. Mà công nhận là nàng nấu ăn ngon, bữa nào cũng toàn món chàng thích, chàng ăn đến no bụng. Ngồi ăn cơm cùng nàng, tự nhiên chàng lại thấy thèm một gia đình riêng nho nhỏ với những bữa cơm đầm ấm. Rồi khi thấy nàng chơi đùa cùng mấy đứa trẻ hàng xóm sang chơi, chàng bất giác nghĩ về “ngôi nhà và những đứa trẻ”…
Cứ tự nhiên như thế, một tuần, rồi một tháng, mấy tháng trôi qua, chàng với nàng thành đôi lúc nào không biết. Đến cuối năm, chàng đưa nàng về xin cưới, bố mẹ chàng gật đầu đồng ý ngay.
Trước khi chàng và nàng vào phòng tân hôn, bố mẹ chàng kéo lại, bảo là muốn tiết lộ một bí mật nhỏ để chàng “có gì còn suy nghĩ”. Hỡi ôi, bí mật nhỏ ấy chính là cái kế hoạch ngày nào, nay đã thành công mĩ mãn. Thì ra, bố mẹ đã thông đồng với nàng để cho chàng “vào tròng”. Vậy là “cao thủ tình trường” đã chính thức bị trói chân, kế hoạch hôn nhân do bố mẹ chàng sắp đặt chứ nào phải ông trời ở tít trên kia! Nhìn mặt nàng tỉnh bơ, bố mẹ thì cười tủm tỉm, chàng cũng tức đấy, nhưng mà thôi, sự đã rồi – vào “tân hôn” nhanh kẻo muộn!
Theo Thủy Nguyệt (Trí Thức Trẻ)