Tôi và vợ đang làm ở những công ty tư nhân nước ngoài. Công việc rất nhiều áp lực thế nhưng bù lại đồng lương cao và chế độ đãi ngộ tốt. Ngoài đi làm ngoài, vợ chồng tôi cũng mua thêm bảo hiểm nhân thọ cho 2 vợ chồng và 2 con.
33 tuổi, vợ chồng tôi đã có nhà, có xe, có cuộc sống ổn định với 2 cô con gái xinh đẹp và ngoan ngoãn. Hai con gái tôi, đứa được 8 tuổi, đứa được 5 tuổi. Nhìn thấy các con khôn lớn từng ngày, vợ chồng tôi vui lắm.
Trong khi vợ chồng tôi thì rất vui vẻ, chẳng phân biệt trai gái. Thậm chí, gia đình 2 bên cũng vậy, không ai có ý kiến hay gièm pha gì. Họ còn bảo, nhà tôi đúng là dép 1 đôi ấy. Vậy mà mỗi khi đi ra ngoài, tôi và vợ nhận được nhiều câu hỏi tò mò đến vô duyên.
Nào thì họ hỏi nhà tôi có mấy con, con trai hay con gái. Khi nghe tôi nói có 2 con gái thì họ lại phán 1 câu xanh rờn là: “Con gái chán nhỉ, thôi cố đứa sau. Đứa sau phải tính toán làm sao cho ra thằng cu”.
Nhiều người thì động viên, phải cố đẻ 1 cậu con trai đến khi nào được mới thôi. Tôi nghe mà ngao ngán kinh khủng.
Tôi chẳng hiểu sao nhiều người lại nghĩ như vậy nhỉ? Vợ chồng tôi đều nghĩ rằng, con nào cũng là con hết. Chẳng những vậy, chúng tôi thấy con gái yêu thương và chăm sóc cha mẹ tốt hơn con trai. Và dù là trai hay gái thì đều phải có trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ.
Chúng tôi tuy có 2 con gái nhưng rất tự hào về điều này. Và tôi thấy mình chẳng cần phải cố sinh con trai làm gì cả?
Cá nhân tôi cũng chưa từng có ham muốn hay khát khao sinh con thì phải đủ nếp đủ tẻ, có gái thì lại muốn có trai và ngược lại. Miễn là sinh con ra, con nên người là được.
Chứ như nhiều người quanh tôi, tôi thấy cứ cố gắng sinh được thằng con trai. Nhưng sau đó, lại chiều chuộng quá thành ra sau này con hư hỏng. Như vậy người con trai đó chỉ làm khổ cha mẹ chứ làm sao mà nối dõi tông đường.
Hơn nữa, ngoài kia có biết bao người đang đau khổ, tốn hao biết bao tâm lực, tiền của chỉ mong có một đứa con mà mãi vẫn gian nan không được.
Do đó, có con đã là một diễm phúc, một may mắn lớn nhất mà một người có được rồi. Và dù là con gái, con trai thì con nào chẳng là con mình. Quan trọng là có nuôi dạy được chúng nên người không mà thôi.
Ngoài ra, thực tế chứng minh rằng, chẳng có cơ sở nào chứng minh con trai phụng dưỡng cha mẹ tốt hơn con gái. Chưa kể, phần nhiều tôi nhìn thấy thì đều là con gái dù đã đi lấy chồng, có con thì vẫn quan tâm chăm sóc cha mẹ rất chu đáo, tận tâm.
Con trai thường chỉ làm tốt phần hỗ trợ tài chính mà thôi. Còn rất nhiều những hoàn cảnh, nhà chỉ có ông con trai độc tôn nhưng những ông con trai này chỉ là người phá gia chí tử, hành hạ cha mẹ già cho đến tận lúc chết.
Thứ 3 theo tôi nghĩ, sao phải luôn có ý nghĩ có con trai để thờ cúng nhỉ. Vì quan trọng là sống chứ chết rồi thì cần gì nữa. Chẳng lẽ sinh con trai ra vô dụng đến thế thôi ư? Bởi nhiều người tôi gặp họ nói chỉ mong sinh con trai để nối dõi và thờ cúng.
Đấy phân tích để thấy, hầu như gia đình nào cũng thấy con gái nhờ hơn nhiều con trai nhưng lại cứ mong có con trai. Với tôi, con nào cũng được, con gái thì gần gũi hơn, khi bệnh hoạn bảo con gái thì cũng nhanh hơn, chỉn chu hơn hẳn con trai ấy.
Thế nhưng vợ chồng tôi thì nghĩ như vậy nhưng nhiều người lại không nghĩ như thế. Họ thường bảo nhà chúng tôi 2 cô con gái thì nhà cao cửa rộng làm gì vì chỉ để cho con rể ở.
Kiếm tiền nhiều làm gì vì tiền gửi ngân hàng chỉ dành cho cháu ngoại tiêu thôi. Sao lại có những người suy nghĩ hời hợt và gia trưởng như thế này mọi người nhỉ? Có ai có suy nghĩ giống vợ chồng tôi không?
Theo NQ (2sao/VietNamNet)