Làm mẹ đơn thân, nghĩa là một mình lo tất cả. Hàng tháng rồi hàng tuần tự chạy xe máy từ chỗ làm sang bệnh viện để khám thai, có hôm chờ lâu, hơn 10 giờ đêm mới về đến nhà. Đi đường, phải lái xe thật chậm, phải quan sát tứ bề để con trong bụng mẹ được an toàn. Không được tủi thân khi nhìn cảnh người ta cũng đi khám thai như mình mà được chồng đưa, chồng đón.
Làm mẹ đơn thân là khi rời phòng mổ về phòng, phải tự dịch chuyển từ băng ca sang giường bất chấp những cơn đau thấu trời. Khi về nhà, phải thức đêm, thức hôm để chăm con, muốn chợp mắt một chút cũng không dám, sợ con té ngã, sợ con bị cuốn vào chăn màn…
Làm mẹ đơn thân, nghĩa là hoạt động 2 tay, 2 chân. 1 tay ôm con, 1 tay giặt giũ, nấu nướng, ủi đồ, lau nhà… hoặc có lúc kẹp con giữa 2 chân để 2 tay rảnh rang làm cái nọ cái kia. Có lúc mắc tè cũng phải phải ráng nhịn khi con chưa thể ngồi xe tập đi. Bỏ con một mình thì không yên tâm. Có khi phải vừa ôm con, vừa làm “chuyện tế nhị”.
Làm mẹ đơn thân, nghĩa là chấp nhận tất cả, chấp nhận những câu hỏi tò mò, dèm pha, những ánh mắt nhìn ái ngại lẫn thương xót: Sao phải khổ thế, có chồng vẫn hơn…
Làm mẹ đơn thân, nghĩa là từ giã những thú vui thời độc thân: đi chơi, đi xem phim đến tận 1-2 giờ sáng, thích đi du lịch thì cứ vác ba lô lên mà đi. Giờ đi đâu cũng mẹ với con và lỉnh kỉnh nào tã sữa, khăn, áo. Cái đầu không kịp chải và chiếc cổ áo trễ tràng sang một bên lúc nào chẳng hay.
Nhiều thứ lắm, mình chẳng khóc đâu.
Nhưng đến một ngày, qua hết những vất vả cơ cực nhất, mình không còn vẻ mạnh mẽ được nữa khi bác sĩ thông báo con mình có nguy cơ mắc bệnh hiểm nghèo. Mình ôm con thất thần ngồi ngoài hành lang bệnh viện, mắt con ngơ ngác nhìn mẹ khóc nức nở. Mình cứ ngồi như vậy, đến khi con cũng khóc theo mình…
Rồi mình lại khóc khi nghe bác sĩ nói may mắn khi con có thể điều trị bằng thuốc trong thời gian ngắn, đây không phải là bệnh hiểm nghèo. Mình vừa khóc mà môi lại cười, mình mừng mà nước mắt rơi, vì con không sao rồi…
Mình khóc, khi lúc mình lúc tuyệt vọng nhất, bè bạn, người quen biết đều tìm đến mình. Không cuộc gọi thì những dòng tin nhắn động viên, còn có khi đến ở với mình và con vài ngày vì lo lắng.
Mình khóc khi cha mẹ già cả rồi, vậy mà khi nghe tin vẫn đòi từ quê xa xôi vào để nhìn cháu nhìn con, để cầm tay đưa cho mình vài triệu. Ông bà nói, mình và con đừng sợ, còn có ông bà…
Rồi mình còn khóc khi con khỏe mạnh lại, lại bập bẹ nói một câu, con thương mẹ nhất…
Mình còn nhớ, khi mình chỉ có thể chọn làm mẹ đơn thân, bạn mình từng nói: “Đã là mẹ đơn thân rồi thì đừng khóc”. Ừ thì đừng khóc khi đã chọn con thay vì một cuộc đời khác. Ừ thì đừng khóc nếu một mai yếu lòng mỏi mệt. Ừ thì đừng khóc khi một mình gồng gánh một cuộc đời bão giông. Nhưng mà, hôm nay mình vẫn nói với nó, mình vẫn muốn khóc, khi mình hạnh phúc khi có con, khi mình biết mình đã làm đúng, khi mình hiểu con chính là điều quý giá nhất với mình.
Với cả, đàn bà làm mẹ đơn thân cũng chỉ là đàn bà. Mình thôi không gượng ép mình đừng khóc nữa. Cố quá thì được gì đâu, nước mắt rơi để mạnh mẽ hơn là nước mắt xứng đáng. Huống hồ, mình tin sau này con mình lớn lên, con sẽ lau nước mắt cho mình. Mình còn có con, khóc rồi lại cười với con thôi mà...
Theo Thanh Thanh (Phunutoday.vn)