Hạnh và người yêu cô đã yêu nhau được hơn 2 năm. Năm nay cô 27 tuổi còn Hải tròn 31 nên tính chuyện kết hôn cũng phù hợp rồi. Vì vậy mà cách đây không lâu, 2 gia đình gặp mặt và nhanh chóng làm đám hỏi để cho đôi trẻ thoải mái qua lại. Dự tính ra Tết họ sẽ làm đám cưới.
Yêu nhau 2 năm nhưng số lần Hạnh về nhà Hải chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một phần vì đến khi xác định sẽ gắn bó lâu dài với nhau thì họ mới đưa nhau về gặp gia đình, phần còn lại là bởi khoảng cách. Hải là người ở tỉnh lên thành phố học, làm việc và lập nghiệp còn Hạnh là gái thành phố. Hai gia đình cách nhau đến vài trăm km nên cô khá ngại chuyện đi lại.
Từ sau khi đám hỏi thì Hạnh thường xuyên phải về nhà chồng tương lai hơn nhưng tính ra cũng chỉ vài ba lần. Mà mỗi lần như thế chỉ một vài ngày vì cả hai còn phải đi làm cho nên cô không có nhiều ấn tượng về gia đình chồng. Hơn nữa họ xác định cưới xong sẽ quay lại thành phố ở chứ không về quê nên Hạnh cũng không quan tâm nhiều.
Cứ tưởng mọi việc như thế là suôn sẻ và ra Tết họ sẽ về chung một nhà đúng như dự tính. Thế nhưng người tính vẫn không bằng trời tính bởi đám cưới của họ có thể bị hoãn vì một lý do chẳng đâu vào đâu.
Chuyện là cuối tuần trước, nhà chồng tương lai có giỗ nên Hạnh phải về soạn sửa mâm cỗ. Cỗ bàn các thứ xong xuôi thì trưa hôm sau cả nhà ăn cơm với nhau để cô và Hải lên thành phố.
Mẹ Hải đi chợ và có mua cua về nấu canh. Ngặt nỗi từ nhỏ đến giờ Hạnh bị dị ứng cua khá nặng. Người ta dị ứng hải chỉ nổi mẩn hoặc ngứa ngáy toàn thân là cùng, đằng này cô chỉ cần ngửi thấy mùi thôi là nôn thốc, nôn tháo. Vì vậy mà cô cũng không biết phải làm cua như thế nào. Đang không loay hoay thì mẹ chồng cô đi vào bảo:
- Cái Hạnh làm cua đi, mẹ ra vườn hái rau vào nấu canh.
- Mẹ làm hộ con được không ạ? Tại con bị dị ứng cua từ nhỏ, ăn vào toàn nôn, không ăn bao giờ nên cũng không biết làm ạ.
- Thế nhà con không ai ăn cua à?
- Chỉ mình con không ăn được thôi ạ.
- Con không ăn nên cũng không cho ai ăn luôn à? Không ăn thì cũng phải biết làm cho người khác ăn chứ. Nhà này không có kiểu đó đâu, không muốn cũng phải làm, còn không thì...
Nghe mẹ Hải lên giọng gay gắt, Hạnh giận không để đâu cho hết. Bà chưa nói hết lời nhưng cô thừa biết ý phía sau của bà là gì. Không kìm lại được, cô trả lời:
- Ý mẹ là...? Con hiểu rồi ạ. Con biết không làm được cua là chưa đúng nhưng hoàn toàn là lý do bất khả kháng chứ có phải con chây lười hay trốn tránh đâu mẹ.
- Còn chưa làm dâu nhà này mà cô đã mang lý với sự ra rồi. Dẹp! Dẹp hết! Không có cưới xin gì nữa.
Đến nước này thì không để mẹ Hải nhiều lời thêm nữa, Hạnh lên nhà lấy hết đồ đạc, nhắn cho chồng sắp cưới vẻn vẹn 1 tin nhắn: "Em về trước đây." rồi bắt xe lên thành phố trước.
Bây giờ nghĩ lại, những hành động lúc đó của cô đúng là bất cần thật nhưng bây giờ mới chỉ đám hỏi mà mẹ Hải đã dọa lên dọa xuống như vậy thì sau này Hạnh phải làm sao? Cứ nhẫn nhịn mãi đến lúc trở thành dâu con lại bị hành cho ra bã thì chỉ mình khổ chứ ai. Sau khi biết chuyện, Hải có bảo cô xin lỗi mẹ rồi anh nói khéo với bà nhưng cô không thấy mình có sai sót gì ở đâu cả. Liệu có nên xin lỗi để đám cưới diễn ra theo kế hoạch hay cứ mặc kệ mọi chuyện như vậy đây?
Theo Miss Tơ (Helino)