Tôi chân ướt chân ráo về nhà chồng mới được hơn 1 năm nay. Cả nhà chồng hiện tại vẫn sống chung với nhau, ngoài bố mẹ chồng còn có thêm cả cô em chồng.
Em gái chồng nghe đâu tốt nghiệp đại học mấy năm rồi mà chỉ thấy ở nhà cả ngày, hết mài móng tay móng chân lại cắt tóc gội đầu. Ở nhà cả ngày nhưng đến bữa vẫn cứ ngồi chờ tôi về cơm nước. Tôi mà nhờ nó cái gì là mẹ chồng lại nhảy dựng lên bênh chằm chằm. Bà bảo rằng tôi là dâu con thì trách nhiệm phải lo cơm nước cho nhà chồng chứ không được quyền sai bảo ai cả.
Chuyện chi tiêu mỗi tháng cũng khiến tôi nhức hết cả đầu. Nhà 5 người tiêu chẳng ít mà chỉ dựa vào lương của hai vợ chồng. Em chồng thì đòi ăn ngon mặc đẹp, tiền không đưa một xu. Mẹ chồng cũng chẳng nhắc nhở, lúc nào cũng bảo đó trách nhiệm của tôi là lo cho nhà chồng. Tôi uất lắm nhưng vẫn phải nhịn vì cãi lại mẹ chồng cũng chẳng hay ho gì.
Tôi nhịn thì nhịn mẹ chồng chứ việc gì phải nhịn em chồng. Chuyện này, tôi cũng nói với chồng nhưng anh có vẻ bênh mẹ, bênh em gái ra mặt. Anh bảo mới về làm dâu thì chịu khó, chăm chỉ một tí chứ suốt ngày kêu ca mất hay. Nghe mà ức chứ, tôi đi làm cả ngày, vất vả đủ đường mà về nhà làm nhiều việc hơn đứa ở đợ. Dọn dẹp vất vả, cơm nước đến rã rời mà đến bữa ngồi vào mâm, không mẹ chồng thì cô em chồng chê lên chê xuống, tôi chỉ muốn nổi điên.
Hôm chủ nhật vừa rồi, tôi ốm sốt mà mẹ chồng dựng dậy đi chợ để nấu món bà thích. Hì hục cả buổi sáng chẳng ai đỡ đần, đến bữa ngồi vào mâm cơm, mẹ chồng vừa nếm thử đã quát nhặng lên: “Nấu nướng thế này thì ăn sao được. Cô có làm được hay không để tôi tìm dâu mới”. Em gái chồng cũng hùa theo nói tôi lười biếng, bất hiếu với mẹ chồng.
Mồ hôi nhễ nhại, sẵn mệt trong người, tôi uất quá hất tung mâm cơm trên tay tuyên bố thẳng: “Từ mai ai thích ăn gì tự đi mà nấu, con không hầu nữa”. Mẹ chồng quát tháo ầm cả nhà, thêm cả màn phụ họa của con gái rượu. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm mà mang theo ít đồ về nhà ngoại luôn. Chồng tôi hôm đó đi liên hoan chẳng có nhà, về không biết anh nghe gì từ mẹ mình mà cũng chẳng thèm gọi điện cho tôi. Giờ tôi chán nản, mệt mỏi với cuộc sống chung thế này lắm rồi, chẳng biết phải làm thế nào cho ổn thỏa nữa đây?
(Xin giấu tên)
Theo Trần Mai Thùy (Nhịp Sống Việt)