Đợt này Thi thấy Sơn khang khác. Ngày trước cô đi đâu xịt nước hoa anh cũng kêu bị dị ứng, không cho dùng mấy cái thứ này, ấy vậy mà thời gian gần đây Thi lại thấy có lọ nước hoa xuất hiện trong cặp Sơn.
"Mai mẹ không phải đưa con đi học đâu, để bố đưa con đi nhé", Thi giật mình với yêu cầu của con gái. Cô nhìn con bé, trong khi nó đang chăm chú vào cái ti vi: "Bố mua cho cái gì mà dạo này bám bố thế?".
Nó hồn nhiên đáp: "Bố bảo con thế để bố còn tiện trao đổi công việc với cô Uyên". Thi buông đôi đũa đang đảo rau, nhìn con gái hốt hoảng. Cô Uyên rõ ràng là cô giáo nó, bài vở, học tập của con thế nào đều trao đổi với mẹ qua group lớp, tin nhắn, điện thoại. Bố nó với cô thì có việc gì mà cần phải trao đổi?
Thi vội vàng bỏ hết mọi việc để dò hỏi con gái. Lại sốc hơn nữa khi con bé khai có 2 lần mượn điện thoại bố chơi game nhìn thấy bố đang nói chuyện với cô Uyên. Đến nước này Thi không giữ được bình tĩnh nữa, nhất định ngay sáng hôm sau cô phải ra tay hành động.
Sơn đưa con đi học như mọi ngày. Thi đứng từ bên kia đường theo dõi. Đẹp mặt chưa, chả có cô giáo nào ra tận cổng trường đón học sinh rồi chào hỏi phụ huynh thân mật thế kia cả! Sơn rút trong cặp tài liệu ra đưa cho Uyên tập giấy gì đó. Mối quan hệ này quả thật không bình thường.
Thi tìm mọi cách để xem được tin nhắn của Sơn. Cô quan sát mọi cử chỉ của chồng. Nào thì tối đến ra sân nghe điện thoại, cười nói "anh - em" rồi lại còn đổi mật khẩu nữa. Ghét nhất là kiểu làm chuyện tội lỗi nhưng lại tỏ ra quang minh, chính đại.
"Kinh quá, dạo này đổi cả mật khẩu, nhắn tin với em nào sợ tôi phát hiện à?", Thi nói máy chồng. Sơn cười khẩy: "Đồ hâm, đổi cho con Nhím nó đỡ lấy chơi game". Thi tự nhủ lòng mình phải thật bình tĩnh để bắt quả tang để 2 kẻ đó khỏi chối cãi.
Thi vừa gọt được đĩa hoa quả để lên bàn thì máy Sơn có tin nhắn. Nội dung hiện luôn ở ngoài màn hình: "Vẫn chỗ cũ anh nhé. Em chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ anh đến nữa thôi". Và người gửi đến không ai khác chính là "cô giáo Nhím". Lại còn không thèm đổi tên nữa chứ!
Thi quyết định gửi con sang hàng xóm để đi "bắt gian". Chỗ cũ à, lần này cô sẽ cho bọn họ biết tay. Thi lần theo Sơn đến 1 quán cafe không gian khá yên tĩnh. Cô phải ăn mặc khác bình thường để không bị phát hiện.
Sơn đi thẳng lên tầng 2, khu vực khuất nhất. Thi vừa hồi hộp lại vừa tủi thân, cảm giác như trời sắp sập xuống chân vậy. Không biết cảnh tượng sắp tới cô có đủ dũng cảm để đối mặt không?
Kì lạ, Uyên đi cùng 1 cậu thanh niên chừng đôi mươi, họ nhìn nhau như những người quen biết đã lâu vậy. Thi ngồi ở xa nên không nghe được 3 người họ nói chuyện gì. Nhưng sự ngờ vực trong cô vẫn còn nguyên vẹn.
Thi trở về nhà với tâm trạng buồn bực, cô chả thu được chứng cớ ngoại tình của chồng. Rốt cuộc 2 người đó có quan hệ ra sao đây? Sơn đứng ngay trước mặt Thi mà cô không hề hay biết. Anh tủm tỉm cười, lại còn tỏ thái độ khiêu khích vợ: "Style tối nay đẹp đấy, chồng thích".
Thi chột dạ, chẳng lẽ Sơn biết cô đi theo dõi anh. Đột nhiên, Sơn chìa điện thoại ra trước mặt Thi, bật đúng đoạn tin nhắn của anh với cô giáo con gái. Sơn giải thích: "Em trai cô Uyên bị sang chấn tâm lý trong 1 vụ tai nạn. Cậu ấy luôn cho rằng chính mình là nguyên nhân dẫn đến cái chết thương tâm của mẹ cậu ấy. Thằng bé sống khép kín 1 thời gian rồi. Có lần cô Uyên đăng mấy tác phẩm của em trai lên facebook, anh tình cờ nhìn thấy nên muốn hỏi tìm người cộng tác. Tài năng của cậu ấy thật sự là thứ dự án lần này bọn anh cần. Vì tâm lý cậu ta chưa ổn định nên Uyên là cầu nối để cậu ta trở lại với đam mê thiết kế. Đó, chuyện chỉ có vậy".
Thi nhìn chồng rồi kiểm tra các thứ trong điện thoại. Quả nhiên trùng khớp. Cô cũng yêu cầu Sơn nên rõ ràng mọi thứ, nhất là đối tượng cả 2 cùng quen biết thì vợ chồng cần nói qua với nhau. Thi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra đôi khi mình đề phòng, suy diễn quá thành ra lại chẳng có vấn đề gì. Coi như lần này cô may mắn vậy.
Theo Lạc Lạc (Helino)