Tôi vốn là một cô gái con nhà khá giả, có học hành đàng hoàng. Ngày yêu anh, tôi còn đang là sinh viên. Gia đình có điều kiện nhưng tôi luôn tâm niệm sống là phải tự lập nên không thích phụ thuộc vào bố mẹ. Tôi vẫn cố gắng vừa đi học vừa đi dạy thêm.
Trong thời gian đi dạy buổi tối, tôi đã gặp được anh, người đàn ông truyền cho tôi nhiều cảm hứng sống. Anh nói chuyện vui vẻ, gần gũi, lạc quan khiến tôi có cái nhìn tích cực hơn. Lâu dần, tôi cảm mến anh lúc nào không hay. Anh cũng thừa nhận có tình cảm với tôi. Sau này biết tôi con nhà giàu có lại đi làm thêm anh càng ngưỡng mộ. Cũng từ đó, anh chính thức nói yêu tôi. Nhưng vì bản thân chưa có gì trong tay nên anh tự ti, sợ bố mẹ tôi không đồng ý một chàng trai tỉnh lẻ. Tôi động viên anh cố gắng, kiên trì, chỉ cần chứng minh bản thân mình thì bố mẹ sẽ không gây khó khăn. Bố mẹ có khắt khe cũng là muốn con gái được tốt, có cuộc sống không vất vả.
Hơn 2 năm, anh phấn đấu cho sự nghiệp của mình. Công việc của anh dần tốt lên dưới sự giúp sức của bố tôi. Chỉ là bố không cho tôi nói ra sợ anh tự ti. Bản thân anh được thăng chức trong công ty, bố tôi cũng có tiếng nói. Có chức tước, anh càng có thêm động lực phấn đấu. Nhờ năng lực của bản thân, anh sớm trở thành cánh tay đắc lực của sếp.
Gần 5 năm chung sống, vợ chồng tôi vui vẻ, thoải mái bên nhau. Tôi sinh cho anh hai đứa con, trai gái có cả. Lúc nào tôi cũng cảm thấy anh là người chồng hết mực yêu thương vợ, sáng đi làm, tối về ăn cơm cùng gia đình, không bỏ bữa nào.
Thế nhưng, sự thường xuyên của anh cộng với việc cô giúp việc trẻ không bao giờ xin nghỉ phép khiến tôi bắt đầu hoài nghi. Sự nhạy cảm của người phụ nữ quá lớn mà có lẽ anh cũng không thể hiểu hết được. Lần đó là ngày nghỉ lễ, tôi nói đi du lịch cùng chị em, sẽ nhờ bà ngoại trông con giúp để đi cho thoải mái. Mọi người nói chỉ đi các chị em với nhau, để chồng con ở nhà khỏi vướng bận nên tôi không rủ anh đi cùng.
Thế nhưng cô giúp việc một mực không về quê, còn khăng khăng muốn ở lại chăm con giúp tôi. Nếu là trước đây, những ngày nghỉ lễ, cô ấy sẽ xin về thăm bố mẹ bằng được. Chồng tôi không ý kiến gì về việc đó, anh cũng không có kế hoạch đi đâu.
Tự nhiên trong lòng tôi dấy lên nghi ngờ. Tôi hủy chuyến đi chơi bất ngờ, đưa con về ngoại nhưng vẫn nói dối chồng đi du lịch. Tối hôm đó, đợi đêm muộn, chờ con ngủ say, tôi phi xe về nhà trong đêm xem thực hư.
Vừa bước chân vào nhà, tôi nghe tiếng giúp việc gọi với ra: “Anh ơi, đưa cho em chiếc khăn tắm, không thì anh vào tắm chung với em” khiến tôi suýt ngã. Tiến lại gần, chồng tôi buông những lời lẳng lơ, còn giục giúp việc trẻ nhanh chóng ra ngoài vì anh sốt ruột lắm rồi.
Tôi tiến lại gần phía họ, chồng tôi giật bắn mình khi thấy vợ còn giúp việc chết đứng trong bộ dạng quấn khăn tắm. Không cần giải thích thêm lời nào, tôi nói chồng lập tức làm đơn ly hôn, tôi thành toàn cho hai người họ. Tôi cũng chấp nhận từ bỏ cuộc hôn nhân này. Tôi không làm ầm ĩ càng không chửi bới chồng hay đuổi việc giúp việc.
Tôi nói với chồng, nếu anh thực sự yêu thương người phụ nữ đó, tôi sẽ cho anh đường đường chính chính lấy cô ta, còn tôi và các con dọn ra ngoài ở. Anh không cần phải lén lút, lừa dối vợ con. Người phụ nữ con nhà gia giáo, giàu có, xinh đẹp, học thức giỏi giang như tôi cuối cùng lại thua một cô giúp việc quê mùa. Vậy tôi còn gì để phải níu kéo người đàn ông này?
Tôi đã cùng anh vượt qua khó khăn, cùng anh phấn đấu vì tình yêu, vì tương lai. Thậm chí bố tôi còn giúp anh có được ngày hôm nay nhưng anh lại trở nên đổ đốn như vậy ngay trong chính căn nhà của mình? Anh chà đạp lên tình yêu, sự thủy chung của tôi thì tôi còn gì để luyến tiếc?
Tôi bước chân đi, lòng đau nhưng tự nhủ sẽ không nuôi hận thù. Bởi nếu nuôi hận với kẻ không xứng đáng thì người chịu khổ chỉ có thể là tôi.
Theo Ngọc An (VietNamNet)