"Làm thì chả làm được cái gì, chỉ ăn lắm là giỏi!", bố chồng Mai thấy con dâu xới cơm đến bát thứ 3 thì nhấm nhẳng buông một câu. Mai thấy nghèn nghẹn trong cổ họng, đành buông bát xuống. Tự ái vì câu nói của bố chồng một phần, phần nữa là cô cũng chẳng thể ăn nổi tiếp.
Lúc ấy Mai im lặng không nói gì, nhưng tối Quân về, Mai có buồn bã kể cho chồng nghe. Ai ngờ Quân tỉnh bơ phán: "Bố nói thế thôi, chứ có không cho em ăn đâu, em để ý làm gì. Sống phải phiên phiến đi, chứ để ý từng câu nói của người khác như thế thì mệt lắm. Chưa nói, ông bà là bậc bề trên, em cũng cần phải tôn trọng".
Mai chán nản chẳng còn gì để nói, quay sang ôm con ngủ mà nước mắt chỉ trực rơi xuống. Cưới xong cô có bầu luôn, thai yếu nên phải nghỉ việc ở nhà dưỡng thai. Cô sinh bé tới giờ là được 4 tháng, từ ngày sinh cô luôn cố gắng ăn nhiều để có sữa cho con bú, không cần dùng tới sữa ngoài. Nhưng cô chẳng hiểu sao, có lẽ do cơ địa, cô ăn càng nhiều thì càng béo vào mẹ, con vẫn không được mập mạp, bụ bẫm như người ta.
Quân đi làm từ sáng tới tối mới về, chỉ có Mai ở với bố mẹ chồng ở nhà. Con cô lại khó tính, cô thường xuyên phải ôm lấy con, không làm được việc gì. Nấu nướng, việc nhà đa phần là mẹ chồng làm. Bố mẹ chồng Mai đã nhiều lần ý tứ, cả nói thẳng thừng chuyện cô ăn bám chồng, chẳng làm được việc gì ra hồn, đến nuôi con béo khỏe cũng không xong. Mai mỗi lần nghe đều nín nhịn, vì nghĩ cho chồng, không muốn gia đình căng thẳng.
Nhưng người xưa đã nói "trời đánh tránh miếng ăn", trong bữa cơm lúc con dâu đang ăn cơm mà bố chồng nói như thế, thật sự Mai có muốn cũng không dễ dàng quên đi được. Đau đớn và cay đắng lắm chứ. Cũng vì bất đắc dĩ, con còn quá nhỏ nên cô mới ở nhà. Chứ chả người phụ nữ nào không thích ra ngoài kiếm tiền, rồi tung tẩy, để tiêu những đồng tiền mình tự làm ra và được người khác tôn trọng cả. Nhưng dù cô ở nhà, thì không phải cô đang làm 1 việc rất to tát, đó là sinh con và nuôi con đấy sao? Mà ức hơn là, hàng tháng Quân chỉ đưa được tiền cho mẹ chồng cơm nước giúp vợ chồng cô, còn tiền lo cho con từ lúc mang bầu, Mai toàn phải dùng tiền cô tiết kiệm từ trước ấy chứ.
Hôm sau mẹ đẻ gọi điện, Mai có tâm sự với mẹ. Thực sự trước nay cô không hay kể lể với bà, sợ bà lo lắng. Nhưng lần này cô bị tổn thương nặng nề. Ai ngờ mẹ cô lại kể với bố cô. Thế rồi cuối tuần bố cô gọi điện bảo 2 vợ chồng đưa con về ăn cơm.
Mẹ Mai làm một bàn toàn đồ ăn ngon, lại đúng những món chồng Mai thích. Quân hớn hở lắm, ăn uống rất nhiệt tình. Đúng lúc anh chàng gắp miếng rất ngon trên đĩa sườn xào chua ngọt thì bố Mai hờ hững nói: "Đàn ông chả làm được cái gì ra hồn, chỉ ăn lắm là giỏi. Đi làm mấy năm vẫn là nhân viên quèn, lương 7-8 triệu, chi tiêu bên ngoài xong, còn lại tháng góp được đôi ba triệu cho bố mẹ cơm nước cho cả nhà đã tưởng thế là giỏi. Tính ra may thì đủ nuôi cái thân, chưa nói tới nuôi con, càng đừng nói nuôi vợ!".
Quân khựng người lại trong tức khắc, miếng thịt trong miệng không làm sao nuốt trôi được, nhưng nhè ra cũng chả xong. Tức đến tím tái mặt mày nhưng chả làm gì được. Quân nhanh chóng đặt bát, rời mâm rồi uống chén nước xong lập tức xin phép bố mẹ vợ ra về, đến Mai và con cũng chẳng buồn đưa về cùng.
"Bố...", Mai nhìn bố dò hỏi. "Bố bậc bề trên, lại không được nói nó là phận con cái à?", ông lườm con gái. Mai bật cười, thì ra ông đang xả giận giúp con gái đây mà. Quả thực nếu cô "bật" lại bố mẹ chồng thì cô thành người sai, nhưng bố cô dạy bảo, trách móc con rể vài câu thì chẳng có gì to tát cho lắm.
Tối mẹ con Mai đi taxi về nhà, sau khi đã ăn cơm tối ở nhà bố mẹ xong. Không ngoài dự đoán, Mai đối mặt với thái độ khó chịu như đang muốn nổ tung của Quân. Quân bắt đầu mang chuyện hôm nay ra nói, thể hiện sự tức giận, phẫn nộ tột cùng. Mai cười cười, trả lại chồng câu nói hôm trước của anh: "Bố nói thế thôi, chứ có không cho anh ăn đâu, anh để ý làm gì. Sống phải phiên phiến đi, chứ để ý từng câu nói của người khác như thế thì mệt lắm. Chưa nói, ông bà là bậc bề trên, anh cũng cần phải tôn trọng". Quân dù trong lòng còn tức điên, nhưng liền ngậm tăm chả phản bác được gì nữa.
Mai cười thầm, đúng là khi người ta không phải chịu đựng những thứ giống người khác, thì người ta còn mãi nói đơn giản, dễ dàng được. Song một khi chính họ phải trải qua, họ mới sâu sắc thấu hiểu cảm giác của người trong cuộc. Sau đó, hễ bố chồng nói gì Mai là Quân đều lên tiếng đỡ lời. Mai vui mừng lắm, quả nhiên màn "trả đũa" của bố mình tuy hơi... trẻ con nhưng đã thực sự có tác dụng.
Theo Sen Trắng (Helino)