Đã thành thông lệ, trước Tết vợ chồng con cái về nhà ngoại một ngày, sau đó thì về quê nội đón Tết cùng ông bà. Năm nay, chị đề xuất về quê nội trước rồi về quê ngoại đến hết kỳ nghỉ luôn. Anh không đồng ý thế là chị lẳng lặng đưa hai con về quê ngoại luôn, chắc mẩm kiểu gì anh cũng phải về theo.
Tan buổi chia tay đồng nghiệp bữa tất niên, anh về nhà thấy cửa đóng then cài, gọi điện thì chị bảo đã ở nhà ông bà ngoại cùng các con và không giải thích gì thêm, anh đành về nhà bố mẹ một mình.
Quả là cái tết kém vui nhất với anh kể từ khi anh có gia đình riêng. Anh chị em về đông đủ, càng vui vẻ, đầm ấm bao nhiêu thì trong anh lại quạnh vắng, hiu hắt bấy nhiêu. Lúc đón giao thừa cả nhà quây quần mừng tuổi, nhìn vào chỗ vợ con ngồi năm ngoái, anh muốn trào nước mắt.
Sáng ngày mùng 2, bố anh bảo đi đón vợ con về, ông bà nhớ các cháu, thiếu đứa nào buồn đứa nấy. Anh cũng muốn vậy nên lên đường ngay, trong lòng cũng không còn cảm thấy giận vợ nữa. Vượt hơn trăm cây số, đến nhà ngoại thì đã quá trưa, nhà cửa vắng vẻ, chỉ có hai ông bà ở nhà, vợ con anh đi chùa trên núi từ sáng. Cảm thấy hẫng hụt, anh ngồi uống rượu với bố vợ đến say mèm rồi lăn ra ngủ.
|
Ảnh minh họa. Nguồn internet.
|
Tiếng ồn ào làm anh tỉnh giấc. Vợ con anh đã đi chơi về, chị dắt đứa con gái lớn, còn thằng con trai nhỏ chễm chệ ngồi trên vai một người đàn ông cao to lạ hoắc. Họ trông như một gia đình hạnh phúc du xuân, nhìn vẻ mặt hớn hở của chị, anh tức muốn điên lên, một cảm giác ghen tuông chưa từng có trỗi dậy trong lòng.
Nhìn thấy anh, hai đứa con sung sướng nhào vào lòng bố, vẻ hớn hở trên mặt chị vụt tắt, lí nhí chào chồng. Anh chàng vừa đóng vai người bố, người chồng hạnh phúc kia điềm nhiên nhìn anh và bằng một kiểu xã giao vô thưởng, vô phạt thay lời chào: “Chúc mừng năm mới!”.
Trời sắp tối nhưng anh vẫn kiên quyết xin phép ông bà ngoại đưa hai cháu về, ai ngăn thế nào cũng không được. Rồi anh bỏ chị lại với “tình nhân”, anh đưa hai con đi với vẻ mặt không ai dám đụng vào.
Hôm sau chị về. Biết mình có lỗi nên chị đưa cả bố mẹ theo dưới danh nghĩa thăm thông gia, nhưng thực chất là để đỡ cho mình. Tuy nhiên, chính chị lại rơi vào tình cảnh của anh hôm trước. Biết chị thể nào cũng phải về nên ngày hôm đó, anh đã rủ một cô bạn gái dẫn các con đi chơi và hoạt cảnh “gia đình hạnh phúc” được lặp lại. Họ đi đến tối mới về và nói là đã ăn cơm ở ngoài, anh chỉ ngồi với bố mẹ vợ một chút cho phải phép rồi lại cùng cô bạn đi “chúc Tết” thầy, khuya mới về và đi ngủ với con ngay.
Cả hai không một lời giải thích, thậm chí không trò chuyện gì cho đến lúc hết Tết trở lại thành phố. Họ lẳng lặng đưa con đi học rồi đến cơ quan, việc ai người nấy làm. Cũng vì thế, chuyến du xuân đầu năm của cả nhà dự định đã không thành hiện thực!
Theo Nhiu Nhíu (Pháp Luật Việt Nam)