Tôi năm nay gần 40 tuổi, lấy chồng từ khi mới 18 tuổi, lúc đó chồng tôi 28 tuổi, tài giỏi, tiền nhiều, làm giám đốc một công ty lớn ở Nha Trang. Hồi ấy, tôi lấy anh không vì tình yêu. Bởi lúc còn nhỏ, lại ở quê, bố mẹ thấy anh chững chạc nên vun vén vào, như ép gả luôn, vậy là tôi cưới chồng.
Nghe qua thì chắc bạn cũng đoán biết được rằng, chồng tôi có Tài vì làm giám đốc ở cái tuổi chưa đến đầu ba mà. Một mình làm chủ gần 200 công nhân thì đủ biết anh ấy cũng tài giỏi rồi.
Cưới xong, tôi theo chồng vào Nha Trang ở. Đến khi con tôi được 2 tuổi, tôi 22 tuổi thì hai mẹ con về quê và sống ở quê chồng cho đến năm tôi 38 tuổi. Sở dĩ mẹ con tôi phải về quê vì chồng tôi còn có bố mẹ già. Mẹ chồng hay đau ốm, bố chồng tôi bị tai biến không ai chăm nom, nên dĩ nhiên trách nhiệm chăm sóc ông bà sẽ là đứa con dâu như tôi rồi.
Cuối cùng với tôi, "đàn ông dù có Tiền, Tài, Tầm mà thiếu một chữ Tình thì cũng vứt đi!". Ản minh họa. |
Nghĩ lại nhiều lúc cũng tủi thân khi vừa phải sống xa chồng, một mình chăm con nhỏ, chăm bố mẹ chồng đau yếu mà ngày nào cũng phải nghe lời ca thán. Cũng chính vì lẽ đó mà tôi dù kém chồng cả chục tuổi nhưng lại chóng già và xấu như vậy.
Chồng tôi lại là người gia trưởng, một năm chỉ về quê thăm vợ con, bố mẹ hai lần. Lần nào về cũng đập bàn, đập ghế hạnh họe vợ con.
Sở dĩ anh ấy cho mình cái quyền đó vì là người kiếm tiền nuôi cả gia đình. Mỗi tháng chồng tôi gửi về đều đặn vài chục triệu, còn đến bây giờ là vài trăm triệu để tôi nuôi hai đứa nhỏ, chăm sóc bố mẹ chồng và ngôi nhà 6 tầng lầu cũng là tiền của anh ấy gửi về.
Bây giờ, chồng tôi là giám đốc công ty gần nghìn nhân viên. Tiền dĩ nhiên là kiếm nhiều và con số cụ thể tôi không thể nào biết được vì tôi không quản lý. Con trai tôi từ khi lên cấp 3 đã được anh ấy gửi sang Úc học. Anh ấy lên kế hoạch như vậy vì cho rằng, tương lai con sẽ về nối nghiệp bố và phụ giúp anh ấy công việc kinh doanh.
Đấy, chồng tôi cũng hội đủ 3 chữ T như chị kia mong muốn đấy. Tài, Tiền, Tầm có cả, không Tài thì làm sao mà có cơ ngơi như thế kia khi chưa đến 30 tuổi thế được; không có Tầm nhìn thì làm sao mà có thể phát triển mạng lưới kinh doanh đến khắp đất nước; và dĩ nhiên Tiền là điều đương nhiên anh ấy có rồi.
Thế nhưng tôi không hạnh phúc, sung sướng gì. Bởi chồng tôi thiếu mất một chữ T nữa, đó là Tình.
Bao nhiêu năm làm vợ anh ấy, tôi chưa được một lần nghe anh nói lời yêu thương, cảm ơn như những người làm vợ khác. Chồng tôi gia trưởng, anh ấy luôn cho cái việc chăm sóc con cái, phụng dưỡng bố mẹ chồng là điều đương nhiên. Và dù vợ chồng sống xa nhau như vậy nhưng chưa bao giờ anh ấy nghĩ tôi thiếu thốn thứ quan trọng nhất là “Tình” khi đều đặn gửi tiền về quê hàng tháng.
Năm 2014, tôi phát hiện chồng tôi ngoại tình. Do điện thoại của anh ấy bị cấn gọi cho tôi, khi bấm nghe thì đúng lúc chồng tôi và cô bồ kia đang mùi mẫn, tâm sự với nhau. Gọi điện thoại hỏi han người nọ người kia thì tôi mới biết, chồng tôi ngoại tình nhiều năm rồi, còn mua hẳn cho cô bồ một căn nhà gần công ty ở. Ai cũng biết, chỉ có tôi không biết.
Sau lần đó, tôi đòi ly hôn. Chồng tôi tuyên bố, nếu ly hôn thì sẽ cắt hết tiền bạc, con tôi cũng không được nuôi. Nghĩ đến con, tôi lại không dám chủ động nữa dù đã chắt góp được một khoản tiền riêng kha khá từ khi về phục vụ bố mẹ chồng.
Rồi tôi lại tha thứ và quyết định thuê người chăm sóc bố mẹ chồng, dọn vào Nha Trang ở cùng để tiện chăm sóc và kiểm soát. Thế nhưng, ngày nào vợ chồng cũng cãi nhau. Mỗi lần như thế, tôi dắt thằng út ra ngoài cho khuây khỏa thì chồng tôi thay luôn ổ khóa không cho vào.
Còn chồng tôi cứ thản nhiên qua lại với cô bồ kia. Hàng ngày cứ làm xong là về bên đó tắm rửa, ăn uống. Họa hoằn lắm mới về nhà này.
Lần cãi nhau gần đây nhất, chồng tôi mang luôn nồi thịt gà vừa nấu hất đổ hết giữa nhà bếp. Tôi tiếc quá cúi nhặt lại thì anh ta nói: “Sao mày nhục thế? Muốn ăn thì đi kiếm mà ăn. Sao lại đi tranh với cả con chó?”.
Khổ sở quá, tôi lại quyết sống ly thân và đến hôm nay, anh ấy tuyên bố sẽ đồng ý ly hôn với điều kiện, hai đứa con sẽ do anh ấy nuôi và tôi hoàn toàn không được thăm các con, không được xuất hiện trước mặt anh ta nữa. Tài sản duy nhất tôi được hưởng là ngôi nhà ở quê tôi, do anh ta bỏ ra mua cách đây hai chục năm.
Đấy, tất cả những gì tôi được hưởng từ ông chồng lý tưởng “3T” sau hơn 20 năm chung sống là như thế đấy. Tiền, tài, tầm có để làm gì đâu khi mà cuối cùng mình vẫn bị cho ra đường như không. Vậy nên, tôi mới thấy “đàn ông cho dù có đủ “3T” mà thiếu chữ Tình thì cũng vứt!”.
Theo Vũ Thu Hà (Nha Trang) (Nguoiduatin.vn)