Kết hôn khi chưa một lần trải qua cảm xúc hạnh phúc hay đau khổ vì tình yêu, có lẽ chính vì thế mà lần đầu tiên đối diện với sự đổ vỡ, thay vì hoang mang, sợ hãi, Quỳnh chỉ cảm thấy một sự thanh thản đến lạ lùng.
Mối tình với Thắng vốn là một quyết định gượng ép với Quỳnh. Khi cô vừa nhận chức vụ quản lý nhóm marketing của công ty với mức lương nghìn đô tương xứng cũng là lúc Quỳnh gật đầu chấp thuận lời cầu hôn của Thắng. Cuộc hôn nhân không tình yêu, là kết quả của 2 tháng tìm hiểu ngắn ngủi và sự môn đăng hộ đối của hai bên gia đình.
Mẹ Quỳnh đã thành công khi từng ngày một nhồi vào trí óc con gái những viễn cảnh đáng sợ như: “Chỉ vài năm nữa, già và xấu đi thì dù có lương triệu đô cũng sẽ chết già một mình thôi con ạ. Con gái chỉ có thì…” hay “Mẹ tính rồi, thằng Thắng là con nhà gia giáo, sống tử tế, biết trước biết sau, cán bộ Nhà nước. Hai vợ chồng đứa chân trong, đứa chân ngoài, cuộc sống như thế chỉ có là nhất! Cần gì yêu, bố mẹ ngày trước cũng có yêu đâu mà chung sống với nhau vẫn hạnh phúc”… Lâu dần rồi trong đầu Quỳnh hình thành suy nghĩ phó mặc số phận: “ừ, thôi thì trước sau cũng một lần lấy chồng, hụt mất đám này thì chắc gì đám sau đã tìm được người tốt hơn”, cô tặc lưỡi.
|
Cho tới cuối cùng, Quỳnh mới nhận ra rằng ngay từ bước đi đầu tiên của cô đã là sai lầm. |
Quỳnh chưa từng yêu, cô cũng chưa bao giờ mất thời gian thắc mắc xem yêu là gì, vì cho rằng thời gian đấy dành cho công việc tốt hơn là những chuyện vô bổ. Với Thắng, cô dĩ nhiên không thể cảm nhận được điều gì, chỉ đôi lúc cô chợt cảm động vì vài hành động galant của anh lúc đưa tay đỡ cô bước xuống xe hay vài câu nhắn tin hỏi han, quan tâm khi cô kết thúc ngày làm việc mệt mỏi trở về nhà. Đó không phải là tình yêu, Quỳnh chắc chắn thế. Nhưng không phải thì đã sao?
Trò chơi tìm hiểu của Thắng và Quỳnh vừa bắt đầu được 2 tháng thì cũng là khi hai người “buộc” phải về chung sống cùng nhau do hai bên gia đình đều giục giã: “hai đứa đều đã có tuổi…”. Đêm tân hôn, không ít lần Quỳnh giật mình tỉnh giấc vì cảm giác lạ lẫm giữa ngôi nhà xa lạ. Ngước sang bên cạnh, người đàn ông mà từ nay về sau cô sẽ gọi là “chồng” đang ngon giấc, đôi lúc vang lên tiếng thở đều đều vô lo vô nghĩ. Quỳnh nén tiếng thở dài khi nghĩ đến cả chặng đường dài sát cánh bên anh sắp tới.
Sau đám cưới 2 ngày, Quỳnh bắt đầu quay trở lại công việc. Núi giấy tờ, kế hoạch dồn ứ khiến cô xây xẩm mặt mày, hoa mắt chóng mặt. Chưa bao giờ Quỳnh cảm thấy sợ những ngày nghỉ, mức lương nghìn đô và chức vụ quản lý của mình như bây giờ. Trở về nhà khi trời tối muộn, Quỳnh lạnh nhạt nhìn mâm cơm lạnh ngắt trên bàn, không buồn mở ra xem bữa tối hôm nay có những gì và đi thẳng lên phòng. Cô biết bố mẹ chồng đã ngủ từ lâu, kể từ hồi nghỉ hưu, ông bà tập thói quen ngủ sớm dậy sớm để tham gia đội tập thể thao trong khu phố vào sáng hôm sau.
Mở cửa phòng, Quỳnh nhẹ nhõm khi thấy giường ngủ trống trơn. Đã 2 ngày sống cùng chồng nhưng cô vẫn chưa quen được với cảm giác có một người đàn ông bên cạnh, càng không mảy may động lòng với thứ gọi là “vợ chồng son”. Đêm hôm đó, Thắng trở về nhà khi đã say mềm, trút bỏ bộ quần áo công sở xộc xệch, anh vội leo lên giường ngủ một mạch, không cần quan tâm đến người nằm bên cạnh. Quỳnh khịt mũi và nhăn mặt: “anh ta hôi quá, đã tắm rửa gì đâu mà lên giường ngủ!”. Đó là lần đầu tiên, trong lòng cô có một cảm giác khó chịu với Thắng.
2 tuần sau khi cưới, chưa một buổi tối nào Quỳnh về sớm, chủ động vào bếp nấu cơm phụ mẹ chồng hay đơn giản nhất là ăn cơm tối cùng cả nhà. Lần thì vô ý, lần thì cố ý, cô luôn về nhà khi đã gần nửa đêm, đương nhiên lý do cho chuyện đó đều vì công việc. Vài ngày đầu, Thắng nhắc vợ nên sắp xếp công việc về nhà sớm, ít nhất cũng ăn cơm cùng mọi người trong nhà, “để hàng xóm biết là nhà này vẫn có con dâu”, Thắng gằn giọng. Sau này, thấy Quỳnh không mảy may quan tâm, anh lạnh nhạt hẳn. Lâu dần, cả hai cùng cảm nhận rõ một bức tường lớn ngăn cách giữa hai người. Có khi mấy đêm liền, Thắng không về nhà. Quỳnh cũng buông xuôi và tự ru mình vào cuộc sống cô đơn giữa nhà chồng.
Tròn 1 tháng trong vai trò gái có chồng, số buổi nói chuyện của Quỳnh với Thắng tính trên đầu ngón tay, gần như không có bữa trưa thân mật hay buổi hẹn hò đúng nghĩa vợ chồng son nào. Quỳnh chưa một lần biết tới chuẩn bị quần áo cho chồng trước khi đi làm, tự tay nấu cho chồng một bữa ăn ngon, không một lời yêu thương, cũng chưa từng “thức giấc chung một giờ” giống như lời một bài hát lãng mạn nào đó. Quỳnh nhớ lại lời hứa hẹn của mẹ: “cứ về ở với nhau rồi khắc có tình yêu”, cô cười chua xót và nghĩ rằng tương lai đó sẽ mãi mãi chỉ trong tưởng tượng. Giữa cô và chồng không thể tìm được mối quan tâm chung, càng không thể có được tình cảm vợ chồng.
2 tháng sau hôn lễ, Thắng là người chủ động đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ của cả hai. “Anh xin lỗi, anh không ghét bỏ gì em nhưng anh cũng không yêu em. Em không phải là người vợ anh cần và anh nghĩ rằng em cũng nghĩ như thế về anh. Em hợp với công việc hơn, thứ em yêu nhất trên đời cũng chính là bản thân em, anh mãi mãi không thể có cơ hội xen vào tình yêu đó. Vậy nên, chúng ta chia tay đi, em sẽ nhận được sự tự do mà em muốn”, Thắng thẳng thắn đề cập vào vấn đề chính rồi bỏ đi. Dường như không cần vợ phản ứng, anh cũng đã biết trước câu trả lời.
Chưa một lần đau khổ hay hạnh phúc vì tình yêu, lần đầu tiên đối diện với sự đổ vỡ, Quỳnh không hề cảm thấy sợ sệt, đau khổ. Trái lại, cô cảm giác rõ ràng một sự thanh thản trong lòng. Sau những chuyện đã xảy ra, Quỳnh mới nhận ra rằng bước đi đầu tiên của cô vốn dĩ đã là một sai lầm.
Theo T.H (aFamily.vn/Trí Thức Trẻ)