Thì ra lương vợ anh cao gấp đôi lương chồng, thế nhưng cô ấy vẫn ý nhị không bao giờ chê bôi chồng dù chỉ một lần. Còn anh cứ vỗ ngực cho rằng mình mới là lao động chính trong gia đình.
Nói rồi anh chở thằng lớn đến trường, xong quay về cho thằng bé đi trẻ. Cứ thế, anh "bắt chân lên cổ mà chạy" cũng không kịp giờ công sở của mình. Thấy bộ dạng anh xộc xệch, một đồng nghiệp lắc đầu “Chắc là hôm qua cãi nhau với vợ chứ gì?”. Anh nghe thế lắc đầu, ngồi xuống mệt mỏi. Giờ anh mới thấm thía nỗi khổ của mình và hiểu ra vì sao vợ thường hay than thở là bận rộn.
Nhìn vợ ốm người gầy tong teo, không ăn uống được gì mà anh xót xa, giá như vợ anh tự dưng khỏi bệnh anh sẽ hạnh phúc biết nhường nào (Ảnh minh họa). |
Bình thường vợ nấu mặn, nhạt hay không vừa ý đều bị anh lên tiếng chê bai, nay anh nấu, các con anh lắc đầu nguầy nguậy “Con muốn ăn cơm mẹ nấu cơ”, “Sao trứng có mùi lạ thế bố ơi”,… Anh tiu nghỉu chỉ có mỗi vợ là khen cháo anh nấu ngon. Đó là niềm an ủi, lời nói khiến anh yên tâm nhất lúc này.
Anh mệt tới mức không thể ngồi vững xem ti vi nữa, cứ cơm nước rửa bát xong là anh lên giường nằm một mạch tới sáng. Ngày xưa, trận bóng 1-2h sáng anh vẫn thức xem, không chỉ vậy vợ còn chuẩn bị đồ “nhắm” cho anh lúc nửa đêm. Giờ anh thèm cảm giác đó vô cùng, anh thầm cầu trời cho vợ nhanh khỏe để anh còn được nghỉ ngơi. Kể ra cũng thú vị bởi xưa nay anh luôn cho rằng mình là thuyền trưởng là trụ cột trong gia đình, nay trải nghiệm cảm giác làm vợ cũng thật ý nghĩa…
Anh xấu hổ vô cùng, anh không biết lát nữa nói chuyện với vợ thế nào đây, anh đã chê bai, nói lời bỗ bã với cô ấy quá nhiều. Nay vợ ốm anh mới hiểu, mới biết thương vợ là gì.
Theo Đời Sống & Pháp Luật