Tôi thắc mắc với chồng rằng tại sao tôi mua rất nhiều quà mà mẹ chồng vẫn không hài lòng. Anh cười tủm tỉm rồi bảo tôi ngốc, “bao lần mẹ gợi ý em không chịu hiểu, hôm qua mẹ bảo cứ đưa tiền cho mẹ”.
Lấy chồng đã gần chục năm nhưng mấy năm gần đây tôi chẳng còn phải lo lắng gì chuyện quà biếu Tết. Gần Tết mà đầu óc vô cùng thảnh thơi, chẳng phải nghĩ đến việc mua cho bố mẹ cái gì vì bao nhiêu tâm huyết đổ vào cuối cùng đều không được các cụ ghi nhận. Chỉ cố gắng tranh thủ kiếm thật nhiều tiền, trích ra một ít biếu các cụ là xong. Như thế tiện cả đôi đường, các cụ cầm tiền thì hỉ hả, còn vợ chồng tôi cũng nhẹ nhõm.
Tết năm đầu tiên về làm dâu, tôi mua bao nhiêu là bánh kẹo, mứt, rượu về biếu bố mẹ chồng. Toàn là đồ xịn, đắt tiền chứ tuyệt đối không phải đồ lởm khởm. Tôi chỉ nghĩ đơn giản cả năm chỉ có dịp này để báo hiếu nên phải lo cho tươm tất.
Khổ nỗi, lúc nhận rồi, ban đầu mẹ chồng cũng thích lắm, nhưng sau khi bà hỏi giá từng thứ một thì bắt đầu khó chịu. Bà bảo tôi mua đồ đắt quá, ăn những thứ như vậy có trẻ ra, đẹp ra được đâu? Một hộp bánh của tôi bằng cả thùng bánh nhà người ta ấy chứ. Mẹ chồng vốn tiết kiệm nên chê tôi lãng phí, không biết chi tiêu. Thế rồi suốt tết ấy ăn gì tôi mua bà cũng kêu không ngon, kêu đắng mồm, chắc tại nghĩ tiền tiếc quá.
Tết năm thứ hai, rút kinh nghiệm tôi chỉ mua bánh kẹo loại thường thường thôi nhưng vẫn bị chê. Tôi còn mua thêm cho hai ông bà mỗi người một cái áo dạ dài mặc cho ấm. Đúng cái đợt rét nhất ấy, áo dạ tăng giá ầm ầm, nhưng tôi vẫn mắm môi mắm lợi mua cho các cụ diện Tết. Chồng tôi thấy ý vợ như vậy cũng vui vẻ lắm, ngờ đâu thấy hai cái áo và biết giá thì hai cụ xị mặt và mắng cho vợ chồng tôi một trận dù tôi đã cố tình nói rút bớt đi một ít. Các cụ nằng nặc bắt tôi mang trả vì còn rất nhiều quần áo chưa mặc đến. Hơn nữa một cái áo của tôi bằng mấy cái áo khác. Các cụ lại so sánh với hàng Tàu, hàng gia công. Tôi thẫn thờ, cuối cùng phải nhờ người bán lại hai cái áo, lỗ ngót nghét 500 nghìn.
Mất bao công sức mà các cụ không hài lòng, tôi cũng đâm ra chán nản. Sau Tết, ngồi tâm sự với chồng và thắc mắc rằng tại sao tôi mua rất nhiều quà mà mẹ chồng vẫn không hài lòng. Anh cười tủm tỉm rồi bảo tôi ngốc, “bao lần mẹ gợi ý em không chịu hiểu, mẹ bảo em cứ đưa thẳng tiền cho mẹ”.
Ý mẹ chồng tôi chê con dâu không biết mua sắm, không biết chi tiêu nên tốt nhất cứ đưa tiền cho bà để bà tự sắm sửa chi tiêu. Tiêu không hết thì bà để tiết kiệm. Lúc ấy tôi mới vỡ lẽ ra, hóa ra mẹ chồng mình chỉ thích “tiền tươi thóc thật”. Từ hồi biếu quà Tết bằng tiền, tôi chẳng thấy bố mẹ chồng phàn nàn câu nào.
Gần Tết rồi, từ kinh nghiệm của cá nhân tôi, tôi khuyên mọi người nếu định biếu quà Tết thì tốt nhất cứ đi tiền cho nhanh. Giờ tôi thấy từ già đến trẻ hầu như ai cũng thích tiền cả. Mua quà có thể đắt, quý nhưng không vừa ý người được biếu thì họ cũng sẽ không vui.
Tôi không cổ súy cho lối sống thực dụng, nhưng quả thực từ kinh nghiệm của mình, tôi thấy rằng cứ dùng tiền để biếu tết là tiện hơn cả. Cầm tiền, người ta thích mua gì, sắm gì tùy ý.
Theo Ngọc Anh (VietNamNet)