Đó là mảnh ký ức tồi tệ nhất mà tôi đã luôn cố nhét xuống tận đáy sâu, ám ảnh đến mức một thời gian dài tôi không dám đi taxi, sợ hãi khi gặp người lạ, sợ đi thang máy một mình...
Khi ấy, tôi mới là cô gái tỉnh lẻ chân ướt chân ráo vừa tốt nghiệp, xin thử việc không lương cho một công ty tư nhân ở quận Hai Bà Trưng. Công việc của tôi khi đó phải đi tỉnh khá nhiều, thường xuyên đi chung với ông tài xế hơn cả tuổi bố tôi. Hồi đầu, ông ta luôn khó chịu gắt gỏng với tôi, cứ chậm trễ một chút thôi là càu nhàu. Vì còn trẻ, chưa nhiều kinh nghiệm, nên tôi luôn nể sợ ông ta, gã nói gì tôi cũng vâng dạ nghe theo.
Được vài tháng, tôi bắt đầu thấy ông ta có nhiều biểu hiện lạ. Khi tôi ở công ty, dù xung quanh có khá đông đồng nghiệp khác, ông ta vẫn luôn kiếm cớ để sán lại gần, khoác vai, xoa lưng và hỏi tôi những câu khiến tôi sợ toát mồ hôi như: "Sao lâu lắm K. không đi tỉnh với chú?", "Đi cà phê với chú nhé, chú đang buồn quá"...
Hồi đầu, tôi nghĩ ông ta đùa nên gượng gạo đáp lại cho phải phép. Nhưng dần dần, tôi cảm thấy khó chịu với sự quan tâm quá mức của ông ta, nhất là việc ông ta luôn tìm cách động chạm vào tôi. Có lần, ông ta ngồi hẳn lên bàn làm việc của tôi, nhìn chòng chọc xuống ngực tôi, và hắn... thò tay kéo cổ áo sơmi của tôi, nháy mắt với giọng tởm lợm, xưng hô một cách lạ lùng: "Em ngồi trong này mà mặc kín thế nóng lắm, cởi bớt ra!". Tôi giật mình đứng phắt dậy, kêu lên chú làm gì thế. Ông ta cười phá lên nói với mọi người xung quanh đang đổ dồn ánh mắt vào tôi: "Con bé này, trêu tí thôi mà đã nhảy dựng lên".
Trưa hôm đó ăn cơm, tôi đã nghe được một vài câu chuyện về gã tài xế già ấy, do các chị đồng nghiệp cảnh báo. "Lão này thịt mấy bé trẻ trẻ từng thử việc ở đây trước em đấy, hắn khoe với bọn bảo vệ toà nhà công ty mình này"; "Chị T. vợ ông ấy cũng là vợ 2 thôi, vợ cả vì ông này có tật hám gái nên bỏ lâu rồi"; "Em cẩn thận đấy, ông này từng sờ soạng trong thang máy bị người ta bắt quả tang, may không đánh cho trận đấy"... Tôi bắt đầu thấy hoang mang vô cùng. Vợ ông ta cũng làm cùng công ty với tôi, chính là trợ lý giám đốc bộ phận tôi thử việc! Thế mà ông ta trêu chọc tôi và mấy chị lễ tân không biết bao nhiêu lần, chẳng rõ vợ ông ta có biết không nhỉ???
Tôi tự trấn an mình rằng ông ta lớn tuổi như vậy rồi, sẽ không dám làm trò gì bậy bạ đâu. Và tôi cũng đề phòng ông ta rồi, có ý đồ gì thì tôi sẽ đối phó ngay. Thế nhưng, nghĩ là một chuyện, đến khi bị hắn ta ra tay sàm sỡ, tôi đã không kịp trở tay!
Đó là một buổi chiều cuối tháng 7, kết thúc buổi gặp gỡ đối tác ở tỉnh xa, tôi chỉ mong sớm về lại Hà Nội để được ngủ một giấc no căng sau mấy ngày vật lộn mớ công việc. Đi cùng tôi còn 1 anh đồng nghiệp vui tính nữa. Và cả gã tài xế già. Tôi không lo lắng nhiều vì nghĩ rằng có người khác đi cùng, hắn ta sẽ không dám giở trò. Vậy là tôi lết tấm thân mỏi mệt định leo lên băng ghế sau. Nhưng tôi đã lầm! Lầm tai hại! Người đồng nghiệp mà tôi tin tưởng, lại đồng loã với gã tài xế già sàm sỡ tôi ngay trong xe!
- Em lên trước ngồi đi K., anh muốn ngồi dưới.
- Ơ nhưng em muốn nghỉ, ngồi trước em không quen.
- Sao lại không quen? Chú T. chở em đi bao nhiêu lần rồi mà. Lên đi em.
Một đứa chân yếu tay mềm như tôi thì làm sao bật nổi 2 người đàn ông. Mà không lên xe thì giữa chỗ dự án vắng vẻ tôi quay về thế nào đây? Nhìn ông tài xế cười cười, tôi đã dự cảm chẳng lành. Đi được vài kilomet, anh đồng nghiệp kêu buồn ngủ, về tới nơi gọi anh. Tôi bấu chặt tay vào váy, mồ hôi túa ra, dù trên xe điều hòa bật lạnh toát cả chân. Gã tài xế cất giọng khe khẽ hỏi tôi có lạnh không. Tôi cứng họng không nói được gì. Ông ta chạm tay vào vai tôi, cười nhẹ khi thấy tôi run bắn lên.
- Lạnh thế cơ à. Để anh giúp em ấm lên một tí nhé.
Bàn tay hắn nhanh chóng chộp lấy đùi tôi, rồi thò vào trong váy một cách thô bạo. Tôi gạt ra theo phản xạ, hắn liền tấp xe vào lề đường, dừng hẳn lại và quay sang túm lấy tay không cho tôi giãy. Tôi gào lên gọi người phía sau, anh ta giả điếc nhắm mắt, khóe môi nhếch lên một đường cong khốn nạn. Thôi xong rồi. Tôi gồng lên đạp thật mạnh về phía lão già, nhưng hắn ta khỏe hơn. Cửa đã bị chốt chặt, đường vắng tanh, trời bắt đầu tối dần khiến tôi bắt đầu thấy tuyệt vọng. Hắn ta giật đứt khuy áo trên cùng của tôi, đúng lúc tôi giơ tay tát mạnh vào mặt hắn. Như con thú nổi điên, hắn túm tóc tôi, đập đầu tôi vào thành xe.
Đến lúc cảm thấy sắp kiệt sức, tay bị bẻ ngược ra sau, lão già đã nhoài sang đè lên chân tôi, mùi mồ hôi tởm lợm từ người hắn bốc lên làm tôi phát khóc. Tên đồng nghiệp khốn nạn bảo lão già bịt miệng tôi lại! Thằng mặt người dạ thú, tôi có chết cũng muốn lôi theo! Tay chân tôi đỏ bầm lên, không còn sức chống cự trong góc xe chật hẹp. Tôi đã nghĩ đến cảnh tồi tệ nhất, lão già sắp đạt được mục đích.
Đầu tôi rối bù, bỗng nhiên cửa kính vỡ toang! Một mảnh kính bắn vào đùi tôi, máu tứa ra. Giọng ai đó hét lên kêu mở cửa ra, một cánh tay thò qua lỗ kính vỡ tìm cách mở chốt. Lão già hốt hoảng đẩy tôi ra, cửa bật mở, tôi ngã thẳng xuống vệ đường. Thì ra một người đàn ông đi xe máy ngang qua đã thấy nghi ngờ, nhìn vào trong xe và nhặt được cục đá bên đường cứu tôi kịp lúc.
Anh ta hô hoán ầm lên, cố gắng kéo tôi dậy, một lúc sau có thêm chiếc ô tô khác đi ngược chiều dừng lại, một cặp vợ chồng lao đến vội vã giúp tôi mặc lại đồ, băng vết thương ở chân. Gã đồng nghiệp bệnh hoạn vô cảm mặt trắng bệch, còn lão già định cưỡng bức tôi định chạy nhưng bị người đàn ông đi xe máy túm lại đấm cho vài nhát, thở hồng hộc, mặt đầy đất cát. Họ gọi điện cho ai đó, một lát sau người dân địa phương hiếu kỳ đi qua xúm lại khá đông, tôi vẫn chưa hết hoảng sợ, lục tung cả túi xách tìm điện thoại.
Tôi không biết phải gọi cho ai ở nơi cách xa Hà Nội hơn 100km này, và cũng không biết phải nói như thế nào. Tôi không có bạn trai, bố mẹ ở quá xa, bạn bè đồng nghiệp cũng không có ai thân thiết. Dù có gọi, tôi sẽ bảo rằng tôi suýt bị hiếp, đến đón tôi ngay ư? Bỗng nhiên tôi nhận ra mình cô độc đến đáng thương, và chuyện vừa xảy ra thật nhục nhã...
Tôi đã không nhờ gọi công an hay bất kỳ ai can thiệp ngày hôm đó, dù 3 ân nhân cứu tôi nói rằng tôi cần xử lý lão già đê tiện cùng gã đồng nghiệp dửng dưng. Nhưng thực sự tôi chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi nơi đó, không muốn trông thấy 2 kẻ đốn mạt thêm lần nào nữa. Người dân thi nhau chửi bới 2 gã đó, còn tôi ngồi khóc vì sợ. Đôi vợ chồng tốt bụng đã bỏ dở chuyến đi nghỉ ở Ninh Bình cuối tuần để đưa tôi quay lại Hà Nội. Họ liên tục hỏi tôi rằng có chắc chắn không muốn bắt 2 gã kia chịu tội và thả chúng đi như thế không, tôi gật đầu.
Tôi đã ở trong căn phòng trọ nhỏ không ra ngoài mất 4 ngày, không liên lạc với ai, không đi làm, không ăn uống nổi. Điện thoại dồn dập, có cả tin nhắn và cuộc gọi từ vợ của lão tài xế. Tôi không dám ngủ vì sợ mơ thấy lại khoảnh khắc kinh tởm trong chiếc ô tô ấy, nụ cười khả ố của lão già đầu 2 thứ tóc có đôi mắt gian tà. Ngày thứ 5, tôi gửi email cho sếp báo nghỉ việc, nhận lại 2 chữ OK chỉ sau 15 giây. Tôi chẳng dám đến công ty dọn dẹp nốt đồ ở chỗ ngồi, sợ gặp lại lão già ấy.
Một tuần sau tôi chuyển chỗ ở về tận Mỹ Đình, đợi lành hết vết thương, bầm tím, liền dọn đồ về quê nghỉ ngơi ít hôm. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không dám kể cho ai về ký ức kinh khủng đó. Thi thoảng có việc buộc phải đi ngang qua công ty cũ, tôi sợ bị lão già ấy bắt gặp, không biết hắn còn làm ở đó không? Tôi khóa tài khoản FB cũ, đổi số điện thoại, chật vật đi xin việc mới. Tôi bắt đầu sợ đi chung thang máy có đàn ông, không tiếp xúc quá gần với người khác giới, nghe giọng ai giống lão già đó tôi đều bịt tai lại.
Những đêm mơ thấy chiếc ô tô đó, đoạn đường nhập nhoạng tối om lạnh lẽo đó, tôi lại bật dậy trùm kín chăn, run rẩy co vào góc tường...
Theo Lynk (Helino)