Nhìn ông nằm bên cạnh bà, cả nhà tôi đều không cầm được nước mắt

08/05/2018 15:06:00

Tôi chỉ sợ ông đau lòng quá mà sớm bỏ chúng tôi đi thôi.

 Ông bà tôi yêu nhau từ thời nghèo khổ. Ông kể hồi đó chẳng có điện thoại, chưa có tivi, chẳng có xe máy. Nhà nào giàu có thì có được chiếc xe đạp đã là niềm hãnh diện lớn. Hồi đó còn thời bao cấp, cuộc sống kham khổ, thiếu thốn đủ bề. Ông bà là người cùng làng, cùng lớn lên và yêu nhau. Đám cưới chỉ là một bữa tiệc nhỏ với hai con gà, một nồi cơm trắng và ít cháo loãng. Thế mà vui hơn cả bây giờ.

Sau khi lấy nhau, bà tôi có bầu bố tôi ngay nên cuộc sống càng khốn khó hơn. Nhưng theo bố tôi kể, bố tôi chưa từng thấy ông bà cãi nhau, lớn tiếng với nhau một lần nào. Có lần, bà đi chợ, đánh rơi sổ mua gạo cả tháng cho cả nhà. Khi về, bà khóc mãi vì tiếc.

Nhìn ông nằm bên cạnh bà, cả nhà tôi đều không cầm được nước mắt
Bố tôi nói tình yêu ông dành cho bà còn vững chắc hơn cả tình yêu trong cổ tích. (Ảnh minh họa)

Ông tôi đi cày về, thấy bà ngồi một góc nhà khóc thì hỏi lí do. Bà tôi vì sợ nên chẳng dám nói. Khi biết được, ông tôi không những không mắng bà mà còn động viên bà cứ yên tâm, ông sẽ có cách kiếm gạo cho cả nhà. Sau đó, một tháng trời ông không nghỉ trưa mà đi lên rẫy mót củi về bán mua gạo. Bố tôi nói tình yêu ông dành cho bà còn vững chắc hơn cả tình yêu trong cổ tích.

Sống bên nhau 60 năm có lẻ, ông bà vẫn giữ thói quen dậy sớm, đi tập thể dục cùng nhau. Có nhiều lần bà đổ bệnh, ông cứ đòi xuống viện cùng bà. Chẳng để làm gì, ông ngồi cạnh, tỉ tê kể chuyện xưa cũ cho bà nghe rồi dùng đôi bàn tay chai sần của mình bóp tay bà để bà khỏi mỏi.

Ông sợ bà buồn nên chẳng rời bà nửa bước. Ở viện, các đồng nghiệp của tôi vẫn hay khen mãi chuyện tình đẹp của ông bà. Họ nói họ chẳng cần gì, chỉ cần tìm được một người đàn ông yêu thương họ như cách ông tôi yêu thương bà tôi thôi.

Nhìn ông nằm bên cạnh bà, cả nhà tôi đều không cầm được nước mắt - 1
Tôi chỉ sợ ông đau lòng quá mà sớm bỏ chúng tôi đi thôi. (Ảnh minh họa)

Tháng trước, bà tôi bệnh nặng đến mức nằm liệt giường. Mỗi ngày ông đều mang vào cho bà một lọ hoa hướng dương. Hoa ấy do chính tay ông trồng suốt mấy chục năm nay. Đó là loài hoa mà bà thích nhất.

Dù đã chạy chữa hết mức nhưng bà tôi vẫn không qua khỏi. Ngày bà mất, ông cứ ngồi thẫn thờ. Đêm, ông bảo bố tôi đem cái chõng ra đặt cạnh quan tài bà rồi nằm ngay bên cạnh. Nhìn cảnh ấy, cả nhà tôi đều không kìm được nước mắt. Nửa đêm tôi còn nghe tiếng ông thì thào nói chuyện với bà.

Giờ bà đi rồi, ông tôi cũng suy sụp hẳn. Ông không ra khỏi giường được nữa nhưng hàng ngày vẫn dặn chúng tôi tưới hoa và hái cho ông một lọ hoa để trên bàn thờ bà. Trên giường ông luôn có một chiếc áo cũ của bà và tấm ảnh bà đã ố màu. Tôi chỉ sợ ông đau lòng quá mà sớm bỏ chúng tôi đi thôi. Tôi thương ông, thương bà quá, sau này cũng chỉ ước có được một người bạn đời như thế mà thôi.

Theo T.B (Helino)

Nổi bật