Mẹ chăm con bằng chân, không đi được thì lết theo để chơi với con
Câu chuyện về một người mẹ điên ú ớ chăm sóc con gái sơ sinh - hậu quả của việc người mẹ bị xâm hại tình dục được chúng tôi đăng tải gần một năm về trước đã gây xúc động lớn trong cộng động mạng bởi tình cảm thiêng liêng mà người mẹ tật nguyền dành cho đứa con bé nhỏ của mình.
Dẫu cho người mẹ ấy không đi lại, nói chuyện được nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng con gái khóc, người mẹ điên vội ra hiệu nhờ người thân ẵm lên để cho bú rồi ú ớ cười đùa với con đã trở thành "cổ tích giữa đời thường" cho những giá trị nhân văn nhất về tình mẫu tử.
Những ngày giữa tháng 8/2018, chúng tôi gặp lại Thạch Thị Mai (28 tuổi, ngụ xã Phước Hưng, huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh) sau gần một năm kể từ lúc bé Thạch Thị Mai Phương cất tiếng khóc chào đời. Vẫn ngây ngô như thế, Mai đưa đôi chân tay co quắp rồi khó nhọc khum người xuống, ú ớ cười đùa với bé Mai Phương.
Dù không thể trực tiếp ẵm bồng, cho con ăn uống như bao người mẹ bình thường khác nhưng hễ thấy con gái khóc, Mai liền cúi người xuống cạnh con rồi múa tay chân để dỗ dành.
Cố gắng đưa đôi chân tật nguyền để đón lấy con gái, Mai giúp bé Mai Phương chập chững đứng dậy rồi áp sát người vào con, hai mẹ con cứ thế cùng nhau chơi đùa suốt cả ngày. Chốc chốc thấy bé Mai Phương té ngã, Mai liền ú ớ như động viên con, đó là cách duy nhất mà người mẹ điên chăm sóc con gái của mình suốt gần một năm nay.
Ngồi kế bên Mai, ông Kim Na Ry (bố Mai) xúc động cho biết suốt một năm qua, cứ mỗi lần nhìn thấy Mai chăm con gái, ông chỉ biết nhìn con mà khóc. "Giá mà nó được lành lặn như bao người thì tốt biết mấy. Mỗi lần nó muốn hôn con, nó phải co quắp người lại rồi từ từ cúi người xuống rất đau đớn. Cả ngày nó dành tất cả thời gian để chơi với con. Khi con ngủ, nó cũng ngủ, con cười, con khóc nó cũng khóc theo. Bé Mai Phương chào đời cũng giúp Mai tỉnh táo hơn rất nhiều. Có hôm tôi đưa nó đi bệnh viện khám để chữa co giật cho nó, mới xa con có một buổi mà nó khóc rồi đòi về. Nó khùng điên, tật nguyền nhưng biết hết", ông Kim Na Ry nghẹn ngào nói.
Ôm Mai Phương vào lòng, ông Ry kể tiếp: "Con bé đang tập đi, Mai cũng muốn dạy cho con biết đi nên tôi để chiếc chiếu rồi cho hai mẹ con nó ngồi chơi. Con bé Phương mà bò đi đâu, Mai cũng biết lết theo để đỡ con cho khỏi té. Mai thông minh lắm, nó dùng chân lấy đồ chơi cho con, nó còn vỗ tay bằng chân để động viên con nữa kìa".
Bé Mai Phương đã chập chững biết đi, cười đùa bên người mẹ tật nguyền
Dẫu cho sinh ra và lớn lên trong một tổ ấm gia đình không trọn vẹn, mẹ bị tâm thần bẩm sinh, không nói chuyện, đi lại được, cha không biết là ai, ông bà ngoại già đi làm mướn kiếm ăn qua ngày, ấy vậy mà như một cọng cỏ, một nhánh cây rừng, bé Mai Phương lớn lên ngày một bụ bẫm, đáng yêu.
Mới ngày nào còn đỏ hỏn, Mai Phương giờ đã chập chững biết đi, rồi i a nói chuyện với mẹ, cười tít mắt mỗi lúc mẹ khum người xuống hôn em trong niềm hạnh phúc. Kể từ ngày Mai Phương chào đời, Mai chưa một ngày rời xa con, cuộc sống của Mai gắn liền với thiên thần nhỏ như hình với bóng. Hết nói cười rồi ú ớ, lặng lẽ nhìn con ngon giấc, một ngày có 24 tiếng, Mai dành tất cả cho con.
Thấy bà Phơi (mẹ kế Mai) ẵm Mai Phương để cho bú bình, Mai liền ghé sát người mẹ, áp mặt vào đầu con rồi khum người xuống nhìn con uống sữa. Trong ánh mắt của người mẹ điên ánh lên một thứ ánh sáng kỳ lạ mỗi khi Mai ngắm nhìn đứa con gái nhỏ của mình.
"Mai thương con lắm, lúc nào cũng đòi tôi ẵm con bé lại gần cho hôn má. Nó chăm con riết mà dạo này cũng ốm hẳn, có mấy đêm liền không ngủ vì Mai Phương đổ bệnh. Không biết sau này lớn lên, con bé sẽ như thế nào, tôi chỉ mong nó nhanh biết gọi mẹ, rồi biết đi để Mai được hạnh phúc. Từ nhỏ, nó đã thiệt thòi lắm rồi", bà Phơi rớt nước mắt.
Bà Phơi cũng cho biết, chỉ còn vài ngày nữa là bé Mai Phương sẽ tròn một tuổi. Gia đình cũng đã có chuẩn bị để tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng kỷ niệm Mai Phương đến với người mẹ tật nguyền và ông bà ngoại.
"Mấy hôm nay, thấy bé Mai Phương chập chững đứng được rồi bập bẹ tập nói, Mai cứ cười suốt, nó mừng lắm. Chắc nó cũng biết tới sinh nhật của con bé rồi. Tôi chỉ mong hai mẹ con nó có sức khỏe, con bé lớn nhanh để sau này lỡ tôi với ổng mất đi, Mai còn có người chăm sóc. Chứ nhìn nó tật nguyền, tôi không kiềm lòng được", bà Phơi tâm sự.
Nhìn hình ảnh cả gia đình 4 người sum vầy hạnh phúc, bé Mai Phương lúc nào cũng cười đùa bên người mẹ tật nguyền, chúng tôi cảm nhận được một phép màu kỳ diệu đã đến với người mẹ điên. Dẫu cho những chuỗi ngày phía trước, người mẹ chẳng thể nào dạy con tập đi, dạy con học..., nhưng tình cảm của người mẹ ấy dành cho con có lẽ cũng trong trẻo, nồng ấm như tất thảy người mẹ trên đời.
Cảm ơn Mai Phương đã đến bên người mẹ điên Thạch Thị Mai như một phép nhiệm màu, nguồn sống lớn lao cho mẹ ở chặng đường phía trước, dầu biết mọi chuyện sẽ chẳng dễ dàng.
Theo Văn Tiên (Helino)