Giữa sự xô bồ của cuộc sống hiện đại, vẫn còn tồn tại đâu đó những mảnh ghép cuộc sống thú vị từ quá khứ. Đó có thể là câu chuyện tình "thời ông bà anh", "thời ba mẹ em", những niềm vui nhỏ nhoi từ đói khổ… Những câu chuyện thời "bao cấp" mang đầy hoài niệm, mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra bóng dáng mình, tuổi thơ mình trong đó.
Mới đây, một cô gái trẻ tên Hà Nguyễn Ngọc My đã khiến không ít người bồi hồi trước câu chuyện tình yêu của ba mẹ mình, chứa đựng không ít niềm vui, nỗi buồn, sự nhọc nhằn trong nghèo khó. Thông qua câu chuyện nhiều cảm xúc này, ai cũng thấy yêu thêm sự hi sinh của cha mẹ, cũng như trân trọng tình thân.
My viết:
Năm 19 tuổi, cô ấy lấy ba mình!
Nghe kể rằng đám cưới giản dị lắm, hai người là "thanh mai trúc mã", cùng xóm, nhà gần sát bên, rước dâu, đưa dâu buồn cười lắm, chú rể đã đi đến nhà gái, mà hàng người rước dâu còn xếp hàng ở nhà.
Nghe kể, ngày ấy, nhà ba mình không khá giả gì, đám cưới đúng nghĩa vùng quê: mộc mạc.
Năm 20 tuổi, cô ấy theo ba mình!
Không có gì ngoài hai bàn tay trắng. Nghe kể, ngày ấy khổ lắm, bà mình không thương cô ấy, khổ lại càng khổ hơn, cũng may là có ba mình bên cạnh.
Năm 21 tuổi, cô ấy vẫn bên cạnh ba mình!
Nghe kể, ngày ấy hai người quyết tâm học tiếp sau khi lấy nhau, đạp xe ba bốn mươi km, cả ngày có khi chỉ có ổ bánh mì chia đôi.
Nghe kể ba mình chán nản, muốn bỏ, không học, không làm nữa. Cô ấy không rời bỏ, mà cổ vũ động viên ba cố gắng....
Năm 23 tuổi, cô ấy có "mình", gánh nặng càng nhiều, lo toan càng đầy. Nghe kể, hồi đó, lúc có mình, cô ấy khổ dữ lắm, không tiền không bạc.
Nghe kể ngày sinh mình, cô ấy vừa mổ ruột thừa có mấy ngày, hai nỗi đau cùng lúc, chắc là cả đời mình cũng không thấu được.
Năm 26 tuổi, ba mình đi làm, cô ấy vẫn đi học.
Nghe kể có một thời gian, ba mình và cô ấy còn đi giữ đồng cho người khác, cả nhà ba người sống trong cái chồi vịt bé xíu, rách nát. Những đêm mưa, là thức trắng, che mưa cho mình ngủ yên giấc.
Sáng vẫn lon ton đi học, đi làm. Chiều về cô ấy hái rau, ba mình bắt cá. Hai người sống như vậy qua ngày.
Năm 27 tuổi, cô ấy đi dạy, ở tít đâu đó, mà trong trí nhớ của mình là những ngày cô ấy đèo mình bằng xe đạp, gửi mình vào lớp mẫu giáo của trường khác, chỉ vì nó nằm ngay sát đường lộ. Còn cô ấy phải "lội" có khi ướt hết cả quần áo vào dạy một lớp ở tít trong đồng.
Lúc đó, cô ấy đã có thêm em mình.
Năm 29 tuồi, cô ấy được đổi điểm dạy về một nơi gần nhà, ba mình đã ổn định công việc ở đài truyền hình. Cuộc sống phần nào đã tốt hơn rất nhiều....
Năm 41 tuổi, cô ấy là Chủ tịch công đoàn của trường mẫu giáo, ba mình là phóng viên thời sự, mình thi đỗ Đại học, em mình vào cấp hai.
Cuộc sống gia đình tuy không giàu có, nhưng mình cũng không thiếu thứ gì.
Ngoài những kỷ niệm về cuộc hôn nhân của ba mẹ, My còn nhớ những kỷ niệm vui buồn giữa mình và mẹ. Cô thổ lộ với tâm tình của một cô con gái "rượu" nhớ mẹ da diết khi đi học xa nhà.
Ngày mình xa nhà đi học, cô ấy đưa mình đi, không khóc, cũng không quyến luyến. Vậy mà mình nghe kể, có hôm cô ấy đi dạy, tự nhiên ngồi khóc, hỏi ra thì cô ấy bảo: "Nhìn mấy đứa nhỏ, nhớ mình ngày trước, vậy mà mới đây đã vào Đại học rồi, từ nhỏ đến lớn không xa nhà, một mình ở đó không biết sống có tốt không". Mình nghe mà cũng chỉ biết ngồi khóc.
Ngày hôm nay, cô ấy qua tuổi 45 rồi, mái đầu phơi sương, chân chim cũng dần xuất hiện.
Vậy mà cô ấy vẫn là cây cao bóng cả, che chắn đời mình. Vẫn thường ôm mình mỗi lần mình về, vỗ về như ngày mình còn bé.
Hai mươi mấy năm cuộc đời mình, tài sản quý giá nhất, chính là tình thương của cô ấy!
Hôm mình về, cô ấy chuyện trò, rồi cô ấy khóc, cô ấy xoa đầu mình, cô ấy bảo mình để tóc dài lại như ngày trước, đừng đi về khuya khoắt, một thân một mình trên Sài Gòn, mấy năm nay không đêm nào cô ấy ngủ ngon. Cô ấy bảo lần mình bệnh mà giấu, cô ấy giận run người, mà chỉ biết len lén khóc vì vừa thương vừa giận cái tính của mình...
Hôm qua cô ấy vừa gọi, bảo rảnh thì về nhà với cô ấy!
Chia sẻ nhiểu hơn về câu chuyện của mình, Ngọc My cho biết cô hiện đang học tập tại Sài Gòn. Ba mẹ cô quê ở Trà Vinh. Những mẩu chuyện ở trên là chuyện có thực mà My đã nghe mọi người trong nhà kể lại về cuộc hôn nhân của ba mẹ.
Lấy nhau từ khi mới 19, đôi mươi, sống với nhau tới nay đã 26 năm nhưng tình cảm của ba mẹ Ngọc My vẫn rất tốt. Hai người đã trải qua không ít khó khăn trong quá khứ, có lẽ vì vậy nên đến được ngày hôm nay, họ trân trọng hơn bao giờ hết tình thân.
My kể, ba mẹ cô rất tình cảm với nhau, không ngại thể hiện trước mặt con cái những hành động quan tâm, chăm sóc. "Có lần, mình bị mất máy tính nên về nhà nói ba mua lại cho. Thế rồi mẹ giả vờ bảo ba với giọng giận dỗi: Anh thương con hơn thương em, con cứ thích gì là anh mua cho ngay. Đã vậy, mẹ còn làm bộ dạng nũng nịu. Không ngờ ba mình hỏi luôn: Vậy em thích mua gì? Rồi hôm sau hai người dẫn nhau đi mua Ipad", My chia sẻ.
Sống trong một gia đình êm ấm, My yêu và trân trọng tình cảm giữa ba và mẹ. Cô không giấu mong ước sau này sẽ gặp được một người đàn ông giống như cha mình. "Nhà mình, ba mẹ là công nhân viên chức, đủ lo cho hai con cơm no áo ấm là mừng rồi. Ba mình hiền, đi làm cả ngày thôi chứ về là việc nhà sẽ xung phong làm hết. Từ giặt đồ, rửa chén, nấu cơm, lau nhà. Tìm được người như ba thì quá tuyệt vời rồi", My nói.
Vợ chồng chung sống bao năm trời nhưng tình cảm vẫn luôn gắn bó bền chặt, nhưng My cho biết ở nhà chỉ những khi ba đi nhậu thì mẹ mới la, rồi hai người lại đi ngủ là hết chuyện. Tất cả những khó khăn hay chuyện khi xưa, như My viết trong bài, đều là cô nghe kể lại từ bà, từ mẹ, từ hàng xóm. Cô luôn trân trọng tất cả những kỷ niệm xưa cũ của gia đình, cũng như tình yêu của ba mẹ.
Theo Thu Hương (Helino)