Đoạn clip chưa đầy 1 phút và clip dài 9 giây này, được chia sẻ bởi chị Diệu Thúy (30 tuổi, quê Đắk Lắk, hiện sinh sống và làm việc tại TPHCM), không chỉ dừng lại ở sự dễ thương mà còn ẩn chứa một câu chuyện đầy xúc động về tình người và sự chữa lành.
Điều đặc biệt là hai đứa trẻ trong video không hề có quan hệ huyết thống với gia đình chị Thúy. Chúng là con của hàng xóm, sống gần nhà bố mẹ chị ở quê. Theo chia sẻ từ chủ nhân đoạn video – chị Diệu Thúy – gia đình hàng xóm có ba chị em nhỏ, đều rất ngoan ngoãn, lễ phép và đặc biệt quý mến bố mẹ chị.
Video ghi khoảnh khắc đáng yêu của hai em nhỏ đi học về chào ông bà hàng xóm là ông bà nội (Video: Nhân vật cung cấp). |
Nguồn gốc của tiếng gọi "ông bà nội" thân thương
Câu chuyện bắt nguồn từ việc những lúc bố các bé đi làm xa, còn mẹ bận việc đồng áng, các bé thường được gửi sang nhà "ông bà" hàng xóm để ăn cơm và đi học cùng. Được ông bà chăm sóc, tình cảm giữa hai thế hệ ngày càng sâu sắc. Một ngày nọ, những đứa trẻ đã nói với bố mẹ chị Thúy rằng: "Ước gì ông bà là ông bà nội của con thật". Trước ước mong ngây thơ ấy, bố mẹ chị Thúy mỉm cười đồng ý, và từ đó, lũ trẻ bắt đầu gọi ông bà một cách tự nhiên bằng tiếng gọi "ông bà nội" đầy thân thương.
Chị Diệu Thúy chia sẻ với Dân trí: "Tôi chỉ đăng video để lưu lại một khoảnh khắc dễ thương trong gia đình. Không ngờ lại được lan tỏa rộng rãi và nhận về hàng chục nghìn lượt tương tác". Nhiều bình luận bày tỏ sự xúc động trước câu chuyện, như "Những em bé ngoan, những người lớn đáng quý", "Đúng là tình thân không cần huyết thống", hay "Sau này lớn lên các cháu nhớ chăm sóc ông bà nhé". Điều khiến chị Thúy hạnh phúc và xúc động nhất chính là khi bố chị ở quê cũng chia sẻ lại đoạn video và tự hào viết: "Ông bà nội là vợ chồng tui đó mọi người".
Phép màu chữa lành cho nỗi đau mất mát
Ẩn sâu trong câu chuyện cảm động này là một bi kịch mà gia đình chị Thúy đã phải trải qua. Tám năm trước, em gái chị qua đời sau một biến cố lớn, để lại nỗi đau khôn nguôi cho cả gia đình, đặc biệt là bố mẹ chị. Mất mát ấy khiến cuộc sống của ông bà nơi quê nhà trở nên trầm lặng, sống thu mình và ít tiếng cười. Chị Thúy cũng quyết định vào TPHCM lập nghiệp hơn sáu năm trước, để lại bố mẹ ở quê với nỗi buồn.
Chị Thúy nghẹn ngào kể lại với Dân trí: "Từ ngày em mất, mẹ mình gần như chẳng còn cười như trước nữa".
Trong một lần về thăm nhà, khoảnh khắc đứa con út nhà hàng xóm bất chợt chạy sang líu lo chào "Con chào ông bà nội ạ!" đã khiến chị sững người và dâng lên niềm xúc động khó tả. Tình huống ấy tiếp tục lặp lại khi chị ở TPHCM kiểm tra camera ở quê và nghe tiếng hai đứa trẻ gọi "Con chào bà nội! Con chào ông nội!" đầy yêu thương. Chị "tua đi tua lại mấy lần, nghe mà cứ cười tủm tỉm" và khoe với đồng nghiệp vì quá đáng yêu.
Không chỉ là tiếng gọi, sự hiện diện của lũ trẻ còn mang đến tiếng cười, sự sống và niềm vui cho căn nhà từng chìm trong nỗi buồn. Chị Thúy cảm nhận rõ ràng: "Từ ngày có tụi nhỏ, ba mẹ mình vui hơn nhiều. Nhà lúc nào cũng rộn ràng, có thêm đồ ăn vặt, có tiếng trẻ con líu lo. Ba mẹ mình quý con nít lắm nên cưng tụi nhỏ vô cùng".
Nhưng hơn cả niềm vui, điều khiến chị Thúy xúc động nhất chính là cảm giác được chữa lành. Vết thương sau sự ra đi của em gái dường như đã dịu đi rất nhiều nhờ những đứa trẻ. Chị bộc bạch: "Tôi nghĩ sự xuất hiện của tụi nhỏ giống như một hạt giống chữa lành. Nhìn thấy ba mẹ cười trở lại sau bao năm chịu đựng nỗi mất mát, tôi thấy lòng nhẹ đi rất nhiều".
Với chị Thúy, những đứa trẻ hàng xóm không chỉ là "cháu nội hờ" của bố mẹ mà còn là những "thiên thần nhỏ" giúp chị vơi đi gánh nặng khi bị hỏi chuyện lập gia đình. Chị cười nhẹ và nói: "Nhờ tụi nhỏ, ba mẹ cũng không còn giục cưới nữa. Cháu nội có rồi, cháu ngoại thì từ từ cũng được".
Dù xa nhà, tình cảm chị dành cho bố mẹ vẫn luôn đong đầy. Dù chưa một lần nói lời yêu thương trực tiếp bởi "soạn trong đầu là nghẹn nơi cổ họng", nhưng trong lòng, chị luôn muốn nhắn gửi: "Con cảm ơn ba mẹ vì đã luôn mạnh khỏe. Con thương ba mẹ. Ở tuổi xế chiều, con chỉ mong ba mẹ luôn vui, luôn bình an, vậy là đủ".
Câu chuyện về hai đứa trẻ gọi hàng xóm là "ông bà nội" là minh chứng đẹp đẽ cho thấy tình thân không nhất thiết phải gắn liền với huyết thống. Đó có thể là tình cảm chân thành, sự quan tâm và yêu thương vô điều kiện giữa con người với con người, mang đến niềm vui, sự ấm áp và cả phép màu chữa lành cho những tâm hồn đang mang nặng nỗi đau.
PN (SHTT)