Nỗi đau của người mẹ tại Bệnh viên khi chứng kiến con mình gặp nạn tại trường học. |
Dù biết có học sinh bị đâm nhưng cô Hiệu trưởng không có phản ứng và còn thông báo với phụ huynh là cháu Kiên tự ngã. Khi làm việc với gia đình và các cơ quan báo chí, bà Ngọc cũng phủ nhận chuyện có đi xe taxi vào trường….
Trong suốt những ngày tháng ấy, bố mẹ của bé Kiên đã trải qua rất nhiều cung bậc của cảm xúc từ cái mà họ gọi là "trò chơi ú tim của các cô giáo", đặc biệt là khi chứng kiến những đau đớn mà con trai nhỏ của mình phải chịu đựng.
Trải qua gần 3 tháng từ khi vụ việc xảy ra, bố mẹ cháu Kiên đã kiên trì theo đổi vụ việc tới khi sự thật được làm sáng tỏ. Cuối cùng, cơ quan chức năng đã kết luận Hiệu trưởng và Hiệu phó của trường đã che giấu sự việc, không trung thực trong báo cáo, thiếu thành khẩn khi nhận sai dù đã có chỉ đạo quyết liệt từ thành phố và đã phải chịu kỷ luật.
Vụ sai phạm ở trường tiểu học Nam Trung Yên này được nhiều người đặc biệt quan tâm, theo dõi. Mới đây, trên trang cá nhân của mình, mẹ của cháu Kiên đã chia sẻ tâm sự xúc động về hành trình đòi lại công lý của gia đình chị. Chúng tôi xin phép được đăng tải lại toàn bộ bài viết về hành trình của người mẹ này đi tìm sự thật cho con.
Hành trình của người mẹ đi đòi lại công lý cho con được mẹ bé Kiên đăng lên Facebook cá nhân của mình. |
"Kết thúc 1 "hành trình" cũng là 1 sự kiện trong đời... Sự nổi tiếng bất đắc dĩ này sẽ đi theo suốt cuộc đời của bố mẹ anh Nghé.
Không muốn lặp lại thêm 1 lần nữa nhưng cũng phải note lưu lại để ngẫm! Chim trời ai dễ đếm lông
Nuôi con ai dễ kể công từng ngày....
1. Sự kiện 10h30 ngày 01/12/2016 chấn động đối với gia đình mình khi mẹ nhận được cuộc điện thoại của cô giáo. Cái cảm giác trống rỗng đến hoang mang khi không còn tỉnh táo để hiểu sự việc gì đang xảy ra. Ức đến phát khóc vì vừa thương vừa tức con..., sao mà nghịch thế cơ chứ!!!
- Vào đến Viện, nhìn con trên giường bệnh, ngoan như 1 con chó cún, ánh mắt đầy tội lỗi thì thào vào tai bố mẹ là "con không sao đâu, chiều con đi học". Lòng chùng xuống, động viên con.
- 11h30 có kết quả chụp phim x-quang, chân tay bủn rủn. Bố thì cứ bảo "mẹ nó mời 2 cô giáo đi ăn trưa đi, đằng nào cũng thế rồi". Vì phép lịch sự vẫn mời cô đi ăn nhưng quả thật chỉ mong họ từ chối vì lòng dạ nào ăn với chả uống.
...
- Ờ thì đành vậy, đẩy con vào phòng cấp cứu... Ngồi chờ bác sỹ xuống xem thế nào. Nịnh mãi con mới ăn được 1 cái xúc xích mua tạm ở cổng viện.
- 15h30 sau khi nói cho bố mẹ nghe nguyên tắc bó biếc gì đó, nói thật là tai mẹ ù ù cạc cạc có hiểu cái gì đâu. Bác sỹ bó bột hix nhưng nhìn "công nghệ bó bột" mẹ đã hiểu là 90% là không thành công. Mẹ giữ con, bố giữ chân, bác sỹ chỉ chỏ... chỉ cần run tay là chệch.
- 18h30 chụp lại sau khi bó, lệch hơn rất nhiều. Con bị bó đúng hình chữ Y, vác con di chuyển cực kỳ khó khăn.
- Lại công cuộc gọi điện thoại, tìm sự trợ giúp của người thân....lúc đó mẹ mới sực tỉnh "không ổn rồi, không thể chờ 3 tháng con trong tư thế hình chữ Y này nữa để rồi khi mở bột ra nếu không thành công sẽ "mổ".
Quyết định chuyển viện về Việt Đức.
Con không khóc, không kêu đau 1 tiếng nào mà chỉ động viên bố mẹ "Nghé khỏi rồi, mai Nghé đi học lại".
2. Sang BV Việt Đức, mọi sự diễn ra như đúng "quy trình". Nhập viện cấp cứu xét nghiệm, xếp lịch mổ. Con bắt đầu khó chịu với tư thế hình chữ Y... Không ngồi được, không cử động được... mỗi lần bí tiểu con lại gào ầm lên "mẹ gọi bác sỹ tháo cái này ra cho Nghé, Nghé ko thở được, Nghé khó chịu lắm".
Lòng mẹ cứ quặn thắt lại vỗ về con... nhiều lúc mệt quá, mẹ lại mắng "tất cả là tại con, ai bảo con nghịch quá nên giờ ráng chịu". Con lại im lặng tủi thân...
Bức ảnh chụp X quang cho thấy xương đùi con bị gãy. |
Xếp được lịch mổ, con được tháo cái bột hình chữ Y ra đêm đó. Nhưng cũng là đêm "kinh hoàng" nhất của 2 mẹ con. Giường bệnh thì chật, lại không được đụng vào con... mẹ chỉ có 1 tư thế là giữ vai và áp mặt vào con.... Mẹ vắt vẻo cả đêm chỉ mong con ngủ được 1 lúc, giữ sức để mai đi mổ. Bác bên cạnh bảo chụp cái ảnh làm kỷ niệm... mẹ bảo không muốn giữ kỷ niệm này nên đừng chụp (sau này mới biết là bác ý vẫn chụp vì có lẽ không từ nào diễn tả được cảnh tượng đó).
3. Có lẽ đời mẹ không bao giờ quên được cảm giác đưa con vào phòng mổ, nhìn con nằm im trên bàn mổ, đầu đội mũ xanh, phủ khăn xanh kín người hở đúng cái mặt... y tá đẩy con đi... mẹ cảm giác trời đất sắp sụp đổ... chưa bao giờ thấy 1,5 tiếng dài như lúc đó. Đến khi được gọi người nhà vào, nhìn thấy con... cảm xúc như được sinh con ra. Nước mắt lại chảy... con tỉnh và bảo mẹ "Sao mẹ lại khóc". Cô y tá còn nói "ơ chị này hay nhỉ, mẹ còn không vững vàng bằng con... tự dưng khóc thế này làm con nó lại buồn".
4. Con ổn định dần... viện thì đông, toàn ca nặng thế nên mẹ cũng cảm thấy so với người khác thì tai nạn của con cũng chỉ là "bình thường". Ai cũng thắc mắc tại sao con ngã, mẹ cũng thắc mắc nhưng mỗi lần hỏi con chỉ bảo là con mệt, mẹ đừng hỏi nữa. Thương con nên mẹ chẳng căn vặn nữa. Con cũng không kể với mẹ mà lại kể với 1 người đến thăm con là "con bị xe ô tô đâm". Mẹ gạt ngay, cho rằng con bị hoang tưởng nói linh tinh và có nhầm lẫn gì đó.
Khi nghe bác sỹ nói được ra viện, mẹ nhẩy cẫng lên sung sướng. Đưa con về với bà nội, bố mẹ trở lại cuộc sống và công việc hàng ngày là ngày 8/12.
5. Đến cơ quan được 1 lúc, cả bố và mẹ đều nghe thông tin "con bị xe đâm nên mới ngã nặng như thế". Chột dạ có khi lời con nói là đúng. Lần nữa mẹ về động viên con, con không có lỗi đâu... bố mẹ tha lỗi cho con rồi thế nên con kể cho mẹ nghe. Con cứ kể dần dần từng chi tiết.
Quả thật lúc đó nghe xong mẹ cũng có chút "thở phào" vì con không nghịch đến thế nhưng cực kỳ ân hận vì đã nghi oan cho con. Chính vì sự ân hận đó, cùng với mẹ đắng ngắt lòng khi nghe 2 người nói "nhìn nó xót quá nhưng thôi cho chừa lần sau bớt nghịch. Tất cả là do nghịch quá". Mẹ càng quyết tâm phải làm rõ mọi việc để "minh oan" cho con.
Nhưng tâm lý đành rằng "việc đã rồi, có làm gì thì cũng đã xảy đến" thế nên bố mẹ đợi đến sáng thứ 2 tuần sau đó mới vào làm việc với nhà trường.
Khác xa so với sự mong đợi của bố mẹ là thái độ không thiện cảm và ko hợp tác từ phía nhà trường mặc cho cả bố lẫn mẹ phân tích cho các cô hiểu lý do.
Cuộc hành trình bất đắc dĩ này bắt đầu từ đó....
Gần 1 tháng để chờ đợi "sự thật" từ chính các cô giáo nhưng không có kết quả
Gần 2 tháng để chờ đợi "sự thật" từ cơ quan chức năng...
Bao nhiêu cảm xúc: quyết tâm, rồi lại mềm lòng, rồi lại mệt mỏi, rồi lại buông xuôi, rồi lại quyết tâm... và đỉnh điểm khi lời nói dối càng ngày càng trở nên trơ trẽn, lật lọng, đổi trắng thay đen làm bố mẹ ko thể dừng bước được nữa.
Trong quá trình đó, ăn không ngon ngủ không yên... có lúc tưởng chừng dừng được rồi nhưng lại quay ngoắt 180 độ... Có những lúc bố mẹ cảm thấy hoang mang liệu có hơi "nặng nề" không nhưng nhìn ánh mắt con ngây thơ quá, trong sáng quá và khi nghe các bạn cùng lớp kể thì bố mẹ lại quyết tâm cần trả lại sự ngây thơ, trong sáng đó cho đúng độ tuổi của các con.
Rồi lúc con được tháo bột, cơ bị căng cứng do bó 1 tháng... bị đau, rất tự nhiên con hét lên và bảo "Mẹ ơi sao chú đâm con đau thế hả mẹ. Ôi trời ơi, sao Nghé có làm gì đâu mà mọi người làm khổ Nghé thế này".
Vì lòng thương con đã đem lại sức mạnh cho cả nhà... và quyết tâm phải làm sáng tỏ mọi việc...
Đến giờ mẹ cực hiểu cảm giác "của đau con xót"... cái xót ko phải ngoài da thịt mà nó là xót từng khúc ruột, tim cứ như bị ai bóp ngẹn lại... Đến khi sự thật được chứng minh thì lần nữa cái xót xa đó lại nổi lên khi nghĩ đến cảnh... chỉ vì 1 cái tai nạn không may nhưng lại nhiều người nữa bị trừng phạt.
Cuộc đời con còn ở phía trước, sau này con cũng sẽ hiểu tất cả những gì mọi người cùng làm cho con. Sẽ có nhiều người nghĩ rằng gia đình mình có thế lực gì đó nhưng xin thưa: thế là sự thật, là lẽ phải; lực là nỗ lực của gia đình, của bạn bè, của cộng đồng, của truyền thông và cao hơn tất cả là niềm tin!
Sự thật thì vẫn luôn là sự thật! Trước hết, hãy sống có trách nhiệm với bản thân mình con nhé! 1 lời "xin lỗi" xuất phát từ tâm và đúng thời điểm luôn là "vô giá"".
Nhiều người đọc bài viết của mẹ cháu Kiên (mẹ Nghé) đã rớt nước mắt vì cảm động và cảm phục. Họ dành tặng cho bố Nghé lời khen là "người bố dũng cảm" còn mẹ Nghé là "người mẹ tuyệt vời" và cảm ơn sự dũng cảm của cha mẹ Nghé. Ai cũng mong sau xã hội có nhiều người như bố mẹ Nghé dám đấu tranh cho lẽ phải và theo đuổi sự thật đến cùng. Ai cũng mong các phụ huynh có thể dũng cảm vạch ra những sai trái của môi trường giáo dục, để giữ gìn nụ cười hồn nhiên cho con trẻ.
Một Facebooker bày tỏ: "Bố mẹ của Nghé thật dũng cảm. Đối mặt với sự dối trá hay những hành vi nhỏ nhen ở học đường bây giờ sao khó khăn thế. Phần lớn cha mẹ các cháu đều giữ im lặng, cho qua... để con em mình không bị sự trù dập và những phiền toái không đáng có. Tuy nhiên, hậu quả là trẻ thơ mất hết lòng tin vào người lớn, cả thày cô giáo, cả cha mẹ của các cháu, cả ban phụ huynh học sinh. Đã đến lúc cần thay đổi. Hãy để cho sự thật lên tiếng, dẫu "cho sự thật mất lòng".
"Chúc Nghé chóng khoẻ mạnh! Chân thành cảm ơn gia đình đã ko im lặng, ko buông xuôi. Mình tin đã có nhiều em bé khác nhờ sự việc này mà thoát được nguy cơ bị tai nạn như Nghé. Mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với Nghé và gia đình", bạn Thuy Nguyen nhắn nhủ.
Cũng có ý kiến thắc mắc: "Tại sao một sự thật hiển nhiên, nhiều bé nhìn thấy như vậy, cô giáo chủ nhiệm, các phụ huynh hoàn toàn có thể biết được ngay trong ngày hôm đó, mà phải đợi đến gần 3 tháng mới làm rõ được trắng đen".
"Vẫn biết tình yêu thương cha mẹ dành cho con vô cùng lớn lao nhưng em thực sự khâm phục lòng quyết tâm của anh chị tìm ra sự thật, giải tỏa sự day dứt lương tâm của biết bao nhiêu con người... Cuối cùng đem lại sự hồ hởi và niềm tin vào sự thật", bạn Tam Nguyen xúc động viết.
Theo Lê Bảo (Trí Thức Trẻ)