Làm thì làm, tôi gật đầu. Chiếc Kia Morning của Kha vòng vèo qua mấy con phố đèn đuốc sáng trưng rồi dừng lại trước quán nhậu trên đường Hải Phòng. Đỗ xe sát lề theo hướng dẫn của người bảo vệ, Kha kéo tôi đi thẳng ra sau.
![]() |
Khách bước vào bar OQ với hai hàng “chân dài” chào đón. |
Khoảng 15 phút, hai cô gái bước vào. Cô đi đầu mặt đánh phấn trắng bệch nhưng từ cổ trở xuống, da cô lại đen sạm khiến tôi bất giác liên tưởng tới cái mặt nạ "Nô" trong kịch cổ Nhật Bản. Cô mặc cái áo thun cổ rộng, bó chật cứng, cốt để khoe bộ ngực. Cô thứ hai trẻ hơn, váy xanh ngắn ngang đùi. Ở bắp chân trái có vết sẹo thâm đen, to cỡ 3 ngón tay mà theo lời cô thì: "Em bị phỏng ống "bô" xe gắn máy".
Bia khui bôm bốp, miệng ly sủi bọt trắng xóa được hai cô tiếp viên nâng lên hạ xuống liên tục. Hết lon thứ ba, cả hai mất hẳn cái vẻ ngoài dè dặt. Biết tôi vừa mới từ Sài Gòn ra, cô "Nô" - tôi tự đặt cho cô cái tên này bởi lẽ nếu có hỏi thì cô sẽ là Yến Lan, hoặc Mỹ Dung, Thúy Phượng, Trang Đài… trong lúc tên thật của cô có thể là Mận, Na, Mít, Dừa gì đó không chừng - ỏn ẻn hỏi tôi: "Anh đi đường có mệt không? Em mátxa cho anh nhé".
Rồi không đợi tôi đồng ý, cô đưa tay bóp bóp vào… đùi tôi! Ở phía đối diện, cô "phỏng ống bô" ngả hẳn vào người Kha. Cứ mỗi lần mời bia, cô lại bưng ly lên, cụng cái cốp rồi đưa ly bia đến tận miệng Kha. Do mặt bàn chắn ngang nên tôi chẳng biết hai bàn tay của ông bạn tôi đang nằm ở đâu, bận rộn đến nỗi nào mà ly bia cũng cầm không nổi!
Chỉ hơn một tiếng, thùng Heineken hết sạch, tôi kêu tính tiền rồi bảo Kha về trong lúc cô "Nô" cứ níu lấy cổ tôi: "Còn sớm mà anh, về chi vội".
![]() |
Đi bar mà không uống rượu đốt thì chưa phải là… dân chơi! |
2. "Ngã ba sung sướng" là chữ mà dân chơi dùng để gọi Ngã ba Huế. Nằm giữa 3 phường Hòa An, quận Cẩm Lệ, An Khê, quận Thanh Khê và Hòa Minh, quận Liên Chiểu, nơi có hệ thống cầu vượt 3 tầng đầu tiên. Tại đây, khi màn đêm buông xuống thì cũng là lúc gái mại dâm đứng đường bắt đầu một ngày "làm việc". Và không chỉ nơi này, nhiều tuyến đường của TP Đà Nẵng như bùng binh Cách Mạng Tháng Tám - Nguyễn Hữu Thọ, đường Nguyễn Tri Phương đoạn giáp Công viên 29-3 cũng là điểm "nóng".
Hầu hết "gái" ở đây dạt ra từ những quán bia ôm, những điểm massage nên nhan sắc đã xuống cấp tàn tạ. Vì thế, giá một lần "đi khách" chỉ từ 150 đến 200 nghìn đồng, tiền phòng các cô lo luôn. Đây cũng là nơi thường xảy ra những vụ trấn lột hoặc trộm cắp tài sản của khách.
![]() |
Bị bắt vì giả gái mại dâm để trộm cắp tài sản của khách. |
Thí dụ lúc ấy Công an hay dân phòng xuất hiện thì cũng chỉ mời hai bên về trụ sở để giải quyết vì tờ hôn thú đó là thật, họ tên của thằng "chồng" và con "vợ" cũng đúng y chang như trong chứng minh nhân dân, còn chủ nhà trọ thì: "Họ đưa tui coi giấy đăng ký kết hôn, nói là có người dụ dỗ vợ họ nên tui phải mở cửa phòng chứ nếu không, họ nói tui đồng lõa để vợ họ ngoại tình!".
Về phía khách, dĩ nhiên chẳng ông nào dám nhận là mình dụ dỗ vợ người ta, còn có khai chơi bời đĩ điếm thì cũng dở sống dở chết. Tuy nhiên, chuyện Công an hay dân phòng xuất hiện đúng thời điểm trấn lột là chuyện hiếm. Đa phần nạn nhân đều chọn giải pháp "nín thở qua sông" vì sợ đến tai vợ con, gia đình. Kha nói: "Để phòng chống mại dâm và lợi dụng mại dâm để trộm cắp, trấn lột, tất cả những gái mại dâm đã từng bị bắt, bị lập biên bản xử lý hành chính đều được cơ quan chức năng địa phương chụp hình rồi gửi đến từng nhà trọ trong địa bàn, yêu cầu chủ nhà trọ không cho thuê phòng ở với khách nam…".
3. Tám giờ tối hôm sau, Kha lái xe đến khách sạn đón tôi: "Bữa nay đưa anh đi massage rồi khuya mình đi bar nhạc trẻ".
Công bằng mà nói, nếu đề cập đến nạn mại dâm thì người ta thường nghĩ ngay tới những thành phố lớn, còn Đà Nẵng xem ra ít tai tiếng nhưng điều đó không có nghĩa là Đà Nẵng đã "sạch"!
Mười giờ đêm, Kha dừng xe trước một quán bar nằm trên đường Bạch Đằng. Có lẽ cũng chẳng cần mô tả không khí của nơi này bởi lẽ nó vẫn chỉ là những tia đèn laser, đèn led chớp nháy, tiếng nhạc nghe muốn… thủng con ráy và hàng đống người, kẻ nhún người nhảy theo điệu múa cực kỳ kích dục của mấy cô vũ công, kẻ châu đầu quanh chiếc bàn với chai rượu ngoại.
Là vùng kinh tế trọng điểm của miền Trung, cùng với những địa danh du lịch nổi tiếng và những bãi biển xanh trong, sạch sẽ, Đà Nẵng đã tạo ra sức hút rất lớn với khách du lịch cùng những nhà đầu tư nước ngoài. Theo đà tăng trưởng, các dịch vụ giải trí - cả lành mạnh lẫn hắc ám - cũng mọc lên với tốc độ chóng mặt.
Gửi xe xong, tôi và Kha bước vào. Trước đó, bên lề đường, một tài xế taxi đã "bỏ nhỏ" với chúng tôi rằng nếu chỉ uống rượu, nhảy nhót giải khuây thì thôi, còn nếu kiếm "đào" để "vui vẻ" thì đừng nên vì "trong đó tụi nó hét giá trên trời".
Rồi anh ta tiếp thị: "Khi nào cần, đại ca cứ kêu em. Đúng hàng luôn mà giá lại mềm". Tôi hỏi tại sao vậy? Anh taxi đáp: "Nếu nhận đi khách ở trong đó thì tụi nó phải thông qua "má mì" và phải nộp 40% cho "má", chưa kể tiền "bảo kê" nên mấy đứa nó đưa số điện thoại cho em. Anh cứ vô đi rồi thấy thích em nào thì anh nói với nó "cho anh biết tên để lát nữa Lâm tài xế gọi em" là nó hiểu liền".
|
Càng về khuya, càng tấp nập. |
Ngừng lại một lát, cô nói tiếp: "Mà anh đi nguyên đêm hay đi dù?". Tôi hỏi nguyên đêm giá bao nhiêu, còn "dù" bao nhiêu thì cô đáp: "Dù 1 chai (1 triệu) còn tới sáng là 1 chai rưỡi. Nhưng phải sau 2 giờ em mới đi được".
Ở bar F, khi vừa nhìn thấy một "thiếu gia" cùng dàn tùy tùng 6 người bước vào, hai nhân viên lễ tân liền cúi rạp xuống rồi ngay sau đó, mỗi người nhận tờ 100 nghìn - là tiền "boa nóng" của “thiếu gia”. Lúc đã ngồi xuống chiếc bàn đối điện nơi các vũ công múa cột thì chưa đầy một phút, chai Chivas 21 năm đã được mang ra mặc dù tôi không thấy “thiếu gia” này gọi rượu. Kha nói: "Đã là thiếu gia thì phải "gửi rượu" - nghĩa là chai rượu chưa uống hết sẽ được gửi lại cho quản lý, lần sau đến uống tiếp. Tuy nhiên, vấn đề ở đây không phải là uống không hết, mà "gửi rượu" là cách thể hiện đẳng cấp của mình".
4. Thể hiện đẳng cấp nên dễ xảy ra chuyện con gà tức nhau tiếng gáy. Dân chơi Đà Nẵng vẫn chưa quên vụ nhóm của Lê Minh Sơn hỗn chiến với nhóm Phan Gia Lợi tại quán bar nhạc trẻ Number One mà kết quả là Lê Minh Sơn bị Phan Gia Lợi và Huỳnh Tấn Huy chém chết. Một người khác trong nhóm của Sơn cũng bị chém trọng thương.
Ngồi lâu thì phải mỏi, tôi đến bồn rửa tay thì ngay lập tức, một cô tướng hơi thô, da mặt lốm đốm mụn trứng cá đứng sẵn ở đó đã nhanh chóng xé cho tôi chiếc khăn lạnh. "Boa" cho cô 50 nghìn, tôi ỡm ờ: "Tối nay buồn quá, em rảnh thì đi chơi với anh". Cô cười: "Em là nhân viên phục vụ chứ đâu phải đào". Tôi nịnh: "Chính vì vậy anh mới rủ em chứ mấy cô kia anh thấy họ giả dối quá". Vẫn với nụ cười rất… ngây thơ, cô nói: "Nhưng 2 giờ em mới nghỉ"…