Theo bác sĩ Nguyễn Thị Huệ, chị D.N.T được chuyển đến Bệnh viện Nhân dân 115 (Q.10, TPHCM) vào lúc 17h56 ngày 6/10/2015 trong tình trạng da tái, tụt huyết áp, vỡ gan, gãy khung sườn phải, tràn dịch màn phổi, bụng phình to vì xuất huyết nội. Vừa nhận bệnh, các bác sĩ phải lập tức mổ cấp cứu vì chị chấn thương quá nặng.
Tuy chị T. bị đa chấn thương, bác sĩ chưa thể tiên lượng về sức khỏe của chị, nhưng vì chị không bị tổn thương não nên có thể nhận biết được những điều xung quanh, khi nghe bác sĩ gọi, chị nằm im nhưng nước mắt cứ chảy dài, khiến mọi người cũng xót xa. |
Cảnh đời buồn tủi của người mẹ cam chịu
Chị T. là con thứ 10 trong một gia đình có đông anh chị em, chị là người con gái xinh đẹp và nết na, tính hiền dịu, ít nói. Lớn lên, chị T. đi học và quen biết anh H.T.M (SN 1977). Năm 2002, 2 người thành vợ chồng và sống ở một căn nhà cạnh nhà mẹ ruột anh M.. Tại đây chị T. bán tạp hóa, anh M. đi làm, những năm sau đó ba đứa con lần lượt ra đời.
Chị T. chỉ đủ tiền mua vài tấm ván gỗ để làm vách cho "căn nhà tạm" của mình |
Cũng theo chị Hồng, trước đó cả anh M. và chị T. đã từng gửi đơn ly dị nhưng được tòa hòa giải. Tuy nhiên, sau đó anh M. lấy lý do sửa nhà nên chỉ dựng lên một cái chòi bằng mái tôn cho bốn mẹ con chị T. ở, còn căn nhà bao năm sống chung bị khóa cửa. Cũng từ đó, chị T. phải tự mình buôn bán nuôi con, anh M. không nhìn mặt vợ con, cũng như không hỗ trợ gì về kinh tế.
Từ bán tạp hóa, chị T. phải chuyển dần sang bán quán nước vì vốn cạn kiệt. Đến mùa mưa, chị T. chỉ đủ tiền mua vài tấm ván gỗ để làm vách cho "căn nhà tạm" của mình. Thấy vậy, những thanh niên cùng xóm đến giúp chị đóng lại "ngôi nhà nhỏ" mà không nhận tiền công. Nói là ngôi nhà nhưng thực chất đó chỉ là một chiếc chòi nhỏ che mưa che nắng, phần chị T. phải chạy ăn, tiền học, tiền sữa cho con nên cứ làm liên tục không nghỉ.
|
Người nhà và hàng xóm bức xúc kể lại sự việc |
Theo chị Dương Thanh Thúy (chị ruột chị T.), vợ chồng chị T. gửi đơn ly dị nhưng vì việc phân chia tài sản chưa ổn thỏa nên chị T. không đồng ý, thế nên dù chưa ra tòa nhưng hai người đã không còn là vợ chồng. Cả hai không nhìn mặt nhau, anh M. khóa cửa nhà chính, rồi dọn về nhà mẹ ruột ở, từ đó anh không qua lại với mẹ con chị T. nữa. Nhà chồng chị T. cũng ghẻ lạnh, cả bên nội không ai nhìn mặt ba đứa trẻ.
Chị Thúy chia sẻ: "Mặc dù căn nhà đứng tên của M. nhưng T. không suy nghĩ nhiều về điều đó, bán hàng dư bao nhiêu tiền, T. đều đổ vào xây sửa nhà. Khi căn nhà khang trang, cũng là lúc xảy ra chuyện. Nhiều lần T. muốn ra đi tay trắng, nhưng nó nghĩ nếu làm như vậy sẽ không có tiền để nuôi con, đành chịu đựng sống trong cảnh ghẻ lạnh mà không tâm sự với người nhà. Cho đến mấy tháng trước, quá đau khổ về sự bội bạc của chồng, T. tâm sự với gia đình thì cả nhà mới biết sự việc".
Đứa bé đáng thương vừa lo, vừa mặc cảm với bạn bè
Chiều ngày 9/10, cả ba đứa con của chị T. được vào thăm mẹ, hai đứa nhỏ không hiểu chuyện nên cười đùa suốt buổi. T. ngồi im lặng thỉnh thoảng nhìn đồng hồ vì mong đến giờ thăm để vào nhìn mẹ. |
Từ ngày xảy ra chuyện, ba đứa con thơ dại của chị phải tự mình bảo ban nhau trong chiếc chòi cạnh nhà nội, đứa nhỏ nhất mới hơn một tuổi khóc ré lên mỗi tối vì nhớ mẹ. N. phải dỗ dành mãi mới chịu ngủ. Vì những ngôi nhà bên nội không có hàng rào ngăn cách, nên sáng chị em N. đi học, chiều về phải vòng ra phía sau nhà một người bác để vào nhà. "Đến giờ cơm, nếu các em đói thì em sang nhà nội tự lấy cơm, không thì đợi mấy dì mang cơm tới. Ngoài giờ học, em không được đi ra ngoài, mấy dì cũng không được vào nhà thăm, dì hỏi thăm thì gọi điện thoại, hoặc đứng phía ngoài nói chuyện vào, chứ em không có chìa khóa mở cửa", N. tâm sự.