Anh có biết em là ai không? Câu trả lời thật bất ngờ: "Em mặc áo xanh đọt chuối, có thêu một con bướm trên ngực. Tay em run quá không thể cầm bút ký biên bản được…". Thủy Cơ hốt hoảng: "Mười năm rồi, sao anh nhớ chi tiết như vậy!"...
Ông Dũng - Phó Công an huyện phụ trách cảnh sát đang đọc giấy ra trại của anh. Đọc xong, ông quay lại hỏi mấy tên đang tố cáo anh:
- Người này đã chấp hành án phạt tù, có quyết định được trả tự do. Các anh còn thắc mắc gì không?
Ảnh minh họa - Nguồn Internet |
Tiến hói vẫn ngoan cố:
- Có thể là giấy giả, vì trước đây báo đăng hắn bị ba năm tù, giờ mới hơn hai năm…
Ông Dũng vẫn ôn tồn giải thích:
- Anh ấy được đặc xá…
Sáu chim chen vào, chỉ tờ giấy ra trại trung tá Dũng đang cầm:
- Có thể ra tù trước thời hạn nhờ đặc xá. Nhưng bản án chung thẩm của hắn có thêm phần “bị quản chế tại địa phương hai năm sau khi mãn hạn tù”. Theo đó…hắn đâu có quyền bỏ Sài Gòn lên đây!
Ông Dũng còn đang lưỡng lự, “Nhạc lửa” đứng lên:
- Đúng! Tôi còn thời gian quản chế, lẽ ra không được lên đây!
Ông Dũng bắt ngay câu đó:
- Vậy mục đích anh lên đây để làm gì?
- Để… sống với vợ!
“Nhạc lửa” chưa kịp nói gì thì Thủy Cơ chen vào câu trả lời bất ngờ. Mọi ánh mắt kinh ngạc đều dồn vào cô. Thủy Cơ thản nhiên nói tiếp:
- Chúng tôi yêu nhau đã lâu, nay anh ấy đã ly dị vợ trong Sài Gòn, ra đây để sống với tôi!
Chỉ vào nhóm lâm tặc Tiến hói, Thủy Cơ lớn giọng:
- Mấy ông này hôm qua tính giết chồng tôi để trả thù việc ngày xưa họ phạm tội bị anh ấy bắt. Họ còn dọa đốt khách sạn, nhà hàng, cây xăng của tôi.
Quay sang trung tá Dũng, Thủy Cơ phụng phịu nhõng nhẽo:
- Anh Dũng, vợ chồng em bị ức hiếp, đe dọa, mà anh không thương sao? Dù gì anh ấy ngày xưa cũng là đồng đội của anh mà…Anh không thương thì để… để em… gọi cho anh Ba với anh Chín!
Trung tá Dũng phẩy tay:
- Thôi đừng gọi…, thiếu tá Khôi, cho anh em đưa mấy ông này về Công an huyện lấy lời khai. Có dư luận mấy ông phá rừng ở tiểu khu 14 và đánh nhau với đám đãi vàng. Nhưng trước mắt lập biên bản vụ đe dọa gây thương tích và huỷ hoại tài sản mới xảy ra hôm qua. Ngoài cô Thủy Cơ, anh Nhạc; hôm qua ai chứng kiến mời họ ký vào biên bản luôn.
Đám lâm tặc tròn mắt kinh hãi. Ông Dũng nghiêm giọng:
- Các anh từng được cải tạo, giáo dục, lẽ ra phải cố gắng hoàn lương chứ. Sao cứ muốn quay lại đường cũ thế? Đừng nghĩ ở đây không ai trị được mấy ông. Đất nước này có luật pháp, đừng đùa!
Nhân viên của Thủy Cơ bưng ra một khay nước chanh. Trung tá Dũng cầm một ly nhắp vài ngụm rồi trừng mắt nhìn đám Sáu chim, Tiến hói… đang xìu như bong bóng hết hơi.
- Thiếu tá Khôi lập biên bản đi! Kẻ nào chống đối… còng tay hắn lại!
Thủy Cơ tự lái chiếc Ford Escape đen bóng đưa “Nhạc lửa” đến bờ con sông sâu hút, bên dưới là vách đá lởm chởm. Họ xuống xe đi lại gần phía bờ sông, ngồi lên một tảng đá lớn. Bật lửa đốt một điếu thuốc, Nhạc phả khói rồi quay sang Thủy Cơ:
- Cô đưa tôi đến đây được rồi, lát tôi sẽ đón xe đò đi tiếp!
- Anh tính đi đâu?
- Chưa biết, cứ đi… đến khi nào không còn gặp người biết mình thì thôi.
- Anh ở lại đi!
- Không! Chỉ mới hai ngày đã gây quá nhiều rắc rối cho cô rồi. Cô chưa thấy mệt mỏi vì tôi hay sao?
Thủy Cơ vân vê tà áo sơ mi trắng, hỏi mà không dám nhìn người đối diện:
- Anh có biết em là ai không?
Câu trả lời thật bất ngờ:
- Em mặc áo xanh đọt chuối, có thêu một con bướm trên ngực. Tay em run quá không thể cầm bút ký biên bản được…
Thủy Cơ hốt hoảng:
- Mười năm rồi, sao anh nhớ chi tiết như vậy!
- Vì…Vì… Em là cô gái đã hoảng sợ nhất trong hàng trăm cô gái anh buộc phải gặp vì nghề nghiệp của mình. Ngay lúc đó, anh biết em không phải… chuyên nghiệp. Em bị hoàn cảnh xô đẩy. Anh đã cố làm hết sức để giảm tổn thương cho em.
Thủy Cơ ôm vai anh òa khóc:
- Sau đó sao anh không đi tìm em?
- Anh không thể…
- Còn hôm em bị nhốt ở nhà Tám Beo?
- Đừng nhắc lại chuyện đó nữa, anh đau lắm!
Trời lại mưa lất phất, mưa Tây Nguyên buốt lạnh. Con sông dưới chân họ đang ùng ục chảy với dòng nước đục ngầu. Hết mùa mưa lũ, sông lại trong xanh, tươi trẻ len lỏi qua biết bao thác ghềnh để về xuôi rồi tuông ra biển lớn. Thủy Cơ nhắm mắt lại, gió núi làm tóc cô mơn man trên khuôn mặt từng trải, rắn rỏi của Nhạc…
Theo Nhà văn Lại Văn Long (Công An TPHCM)