Người mẹ dân tộc Thái ngồi một mình bên góc căng tin bệnh viện. Chị đang chờ đứa con út Vì Văn Lực được các bác sĩ tiến hành lấy ven. Chị ôm chiếc khăn nhỏ dành để choàng bé Lực, cu cậu bé tí hin, chỉ mới 2 tháng tuổi, rồi bật khóc.
"Hôm qua, thằng Chiến đạp xe xuống Hà Nội thăm em, giờ cả viện ai cũng biết. Thương con quá mà tôi không làm được gì" - chị Hà Thị Sâm (33 tuổi) nói.
Mẹ bật khóc vì con trai 13 tuổi đạp xe không phanh vượt 100km từ Sơn La tới Hà Nội thăm em bị ốm: "May mắn là con không sao...". Biên dựng: Mutex. |
Cậu bé 13 tuổi đạp xe không phanh vượt 100 km xuống Hà Nội thăm em
Chị Sâm và anh Vì Văn Nam kết hôn cách đây gần 15 năm, cùng sinh sống tại một ngôi làng nghèo ở Chiềng Yên, huyện Vân Hồ, tỉnh Sơn La. Hai anh chị làm nông, làm mướn, cuộc sống cứ thế bình yên trôi qua mỗi ngày. Vì Quyết Chiến (13 tuổi) là đứa con đầu lòng, từ khi sinh ra không may mắc một căn bệnh bẩm sinh liên quan đến thần kinh. Đôi lúc Chiến dễ ngất xỉu và không được tỉnh táo. Hồi mới sinh, Chiến đi viện nhiều hơn ở nhà.
Nhắc đến đứa con thứ 2 trong nhà, chị Sâm đánh tiếng thở phào, nhẹ nhõm: "Đó là một bé gái, may mắn, con khoẻ mạnh, bình thường".
Trước Tết nguyên đán, chị Sâm hạ sinh một bé trai, đặt tên là Vì Văn Lực. Mới chỉ 2 ngày tuổi, Lực được bố mẹ tức tốc đưa xuống Bệnh viện Nhi Trung ương vì chẩn đoán tắc đường ruột, teo mật, suy dinh dưỡng. Từ lúc mới sinh nặng 1,9kg, nay bé Lực chỉ còn 1,7kg. Gần đây nhất, các bác sĩ tại Khoa Gan mật vừa tiến hành cắt mổ 10 phân đường ruột của bé.
Vì chăm lo cho bé Lực, anh Nam chị Sâm để Chiến và em gái lại cho ông nội chăm sóc.
Trưa 25/3, Chiến đi học về nhận được tin bố mẹ đưa em Lực xuống Hà Nội điều trị. Cậu lo lắng, bèn xin ông nội 10 nghìn rồi dự tính đạp xe xuống viện Nhi thăm em. Khi ấy, trong đầu một đứa bé chỉ mới 13 tuổi, đoạn đường từ Sơn La xuống Hà Nội kéo dài 320km, có lẽ cũng chỉ như quãng đường 4km em hay đi học.
Không kế hoạch, không lương thực dự trữ, chỉ có con xe đạp cũ mèm đứt phanh từ lâu, Chiến cứ thế bắt đầu hành trình không biết phía trước điều gì đang đợi mình. Chưa bao giờ, cậu bé vượt qua "lãnh thổ" nơi mình sinh sống.
Sau 5 tiếng đạp xe mệt mỏi, băng qua khoảng 100km, Chiến đến địa phận tỉnh Hoà Bình. Không biết đường, cậu bé cứ chọn tuyến đường lớn mà đi, đoạn nào không biết thì hỏi. Đôi chân sưng vù, hai chiếc dép rách bươm. Mỗi lần đổ dốc hay qua đoạn đường khúc khuỷu, cậu bé phải lấy chân làm phanh "bất đắc dĩ". Đoạn nào khó đi, Chiến xuống xe dắt bộ.
19h tối 25/3, Chiến ngất xỉu, nằm bên vệ đường đoạn qua dốc Quy Hậu (Tân Lạc, Hòa Bình). Thấy có chiếc xe khách đi qua, em vẫy tay cầu mong sự giúp đỡ. Lúc này, nhóm phụ xe trong đó có anh Lê Văn Tuyến vội bước xuống hỏi han. Ban đầu khi nghe qua hành trình "bão táp" của Chiến, anh Tuyến không tin nổi vào sự thật, đề nghị sẽ đưa em lên trụ sở công an gần nhất.
"Lúc ấy, Chiến đưa cho chúng tôi một dãy số bảo là số điện thoại người thân. Chúng tôi gọi và xác minh đầu dây bên kia là anh Nam, bố Chiến. Khi được nghe kể con trai đi xe đạp từ Sơn La tới Hoà Bình, anh Nam cũng rất ngạc nhiên và lo lắng. Chúng tôi đã quyết định đưa cháu lên xe, cho nghỉ ngơi, ăn uống rồi đưa về tận bến xe Mỹ Đình" - anh Tuyến kể lại.
Người phụ xe kể thêm, anh không ngờ một đứa trẻ như Chiến có thể vượt được đoạn đường từ Vân Hồ (Sơn La) đến Tân Lạc (Hoà Bình) vốn có trên dưới 15 con đèo. Lái xe nhiều năm kinh nghiệm trong nghề cũng phải nhiều phen "chết khiếp", ấy thế mà Chiến vẫn băng đường vèo vèo, bằng một chiếc xe đạp không cả phanh trước lẫn phanh sau.
"Lên xe, Chiến mệt quá nên ngủ thiếp đi. Khoảng 11h đêm tới Hà Nội, chúng tôi gọi điện cho anh Nam tới bến xe đón con. Chiến bật khóc nức nở khi thấy bố, anh Nam cũng không kìm được nước mắt" - anh Tuyến nói.
"Tôi không bao giờ ủng hộ việc con mình dám đi một mình trên cả quãng đường xa như thế"
Nghe tin Chiến đạp xe xuống Hà Nội thăm em Lực, chị Sâm ôm con út vào lòng, mặt rưng rức: "Nghe tin, tôi buồn và thương con nhiều lắm, không nghĩ con mình sẽ làm điều dại dột như thế".
Trong đêm 25/3, hai mẹ con chị Sâm khóc oà khi nhìn thấy nhau. Chiến không dám khóc to vì sợ bố la. Niềm hạnh phúc lớn nhất của em là được nhìn thấy em Lực - chú bé hạt tiêu đầy bản lĩnh. Sáng 26/3, Chiến được ở lại bệnh viện, cùng ăn sáng với bố và mẹ, trước khi anh Nam bắt xe cùng con về lại Sơn La.
Cảm động trước tình cảm của Chiến dành cho em trai, một bác sĩ tại Khoa Gan mật đã mua tặng em một đôi dép mới và chi trả lộ phí để 2 bố con về Sơn La bằng ô tô. Điều đặc biệt, chuyến xe về nhà của Chiến lại được chính anh Tuyến cùng đồng hành. Trong đời mình, anh Tuyến có lẽ ấn tượng mãi với cậu bé có phần "liều mạng" nhưng rất bản lĩnh, giàu tình thương.
Chiến, 13 tuổi, chưa một lần rời bản làng, nay đã có thể vượt hơn 100km đèo núi, trắc trở vì chỉ khát khao được thăm em trai bị ốm nặng. Nghĩ đến hành trình một mình băng đường trong đêm của con trai, chị Sâm, trong suốt câu chuyện, luôn thường trực những hàng nước mắt. Chị thương Chiến một phần vì con bị bệnh, nhưng thời gian này vì mải chăm cho Lực, anh chị chưa thể đưa con đi thăm khám thường xuyên như trước đây. Phần khác, con đường Chiến đi qua có biết bao khó khăn, nguy hiểm, nhưng vì con dại dột, lỗi một phần có lẽ cũng từ bố mẹ.
Chị Sâm bật khóc: "Là một người mẹ, tôi không bao giờ ủng hộ việc con mình dám đi một mình trên cả quãng đường xa như thế. Nhưng vì con suy nghĩ chưa chín chắn, lại còn quá bé, nên hành động chưa được thấu đáo. May mắn, con không sao, nhưng đây cũng là bài học để hai vợ chồng biết cách quan tâm các con nhiều hơn.
Nếu mấy ngày tới tình hình Lực ổn định, chúng tôi sẽ thay phiên nhau, người ở Hà Nội, người ở Sơn La để tiện đường trông nom các con".
Hàng ngày, ngoài giờ học, Chiến phụ giúp gia đình chăn bò. Như lời chị Chiến tâm sự, dù gia đình nghèo khó, nhưng quyết không để các con thất học. Chị nhớ mấy bố con nhiều, nhưng vẫn phải cố gắng vì hiện tại bên cạnh bé Lực chỉ còn mỗi chị.
Vậy là, bố Nam đã kịp thời đưa Chiến về nhà để chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi học kỳ sắp tới. Còn mẹ Sâm đang cố gắng chăm sóc tốt nhất cho bé Lực.
Ngay trong sáng 26/3 khi câu chuyện cảm động về "em bé núi rừng" Vì Quyết Chiến được lan toả mạnh mẽ, rất đông nhà hảo tâm đã quyên góp mua cho cậu bé một chiếc xe đạp mới. Một cái kết đẹp cho hành trình "băng đèo, lội suối" của bé Chiến. Đằng sau hành động dù có phần liều lĩnh và bốc đồng của bé, điều khiến chúng ta mỉm cười mỗi khi nhớ tới là tình cảm anh em, tình thương gia đình và sự tử tế của những người xa lạ.
Hành trình của Chiến sẽ không thành công nếu thiếu đi bàn tay giúp đỡ của những anh phụ xe tốt tính, các bác sĩ tại viện nhi trung ương cùng những nhà hảo tâm. Họ vốn là những người xa lạ, vì một kẻ xa lạ khác mà vô tình cùng viết nên cái kết đẹp cho một câu chuyện đầy tính nhân văn.
Theo Minh Nhân (Trí Thức Trẻ)