Thời gian gần đây, “gái gọi” và các dịch vụ “cà phê phê tới bến”, “hớt tóc khóc mới thôi” có xu hướng tràn về vùng ven. Đặc biệt, hoạt động này trở nên rất nhộn nhịp quanh các khu công nghiệp ở Bình Dương.
Một quán cà phê khu “đèn đỏ” gần vòng xoay An Phú (Thuận An, Bình Dương) |
“Em làm nhiều quán vậy chắc quen biết nhiều, hôm nào tụi anh đi chơi em rủ thêm bạn đi chung cho vui nha”. Như được mở lời, Lan nốc cạn ly bia rồi đáp: “Tưởng chuyện gì, mấy vụ này ông anh khỏi lo. Đàn em của em nhiều lắm, em nào cũng xinh ở vườn mới lên không à. Chút nhậu xong, nếu cần ta đi karaoke, em điều chúng đến cho các anh chọn”. Tôi tấn công: “Vậy ngoài tiếp bia và đi vòng ngoài, tới bến luôn được không em?”. Ngửa cổ cười một tràng, Lan tiếp: “Cái đó tùy vào các huynh chứ, em đã điều tới là ok rồi. Tùy thỏa thuận hai bên, thích là chiều. Tụi nhỏ dễ thương và lấy giá bình dân lắm. Công nhân nhiều anh còn chơi được, như các anh đây thì khoẻ ru à”.
Tôi vờ nghi ngờ: “Vậy em cho anh số một đào anh gọi hỏi thử”. Lan ậm ừ: “Như vậy là chơi qua tay em nha, em lấy gì sống anh. Thôi để em gọi cho nó trước rồi anh gọi”. Sau khi gọi, Lan đưa tôi số điện thoại. Tôi bấm máy, đầu dây bên kia giọng một cô gái trẻ cũng rặc miền Tây vang lên: “Alô! Ai vậy, bạn chị Lan à. Em có nghe chị nói rồi. Chút anh tới đâu nhắn tin em tới. Anh tới đâu em tới đó à”.
Theo lời Lan, khách hàng của “tú bà” này đa phần là công nhân ở các khu công nghiệp Linh Trung 2, Đồng An và Viet-Sin. “Cứ tới kỳ lãnh lương là tụi em chạy xô đuối. Công nhân nhưng nhiều anh cũng sộp lắm. Làm cho mấy ảnh vui là anh chơi tới bến luôn” .
Cuộc nhậu tiếp diễn, Lan tỏ ra khá sành nhậu. Cô nàng gọi mồi tới tấp và toàn những món đặc sản của quán khiến cả nhóm choáng váng. Sau khi ra hiệu cho nhau, cả nhóm quyết định rút lui . “Tụi anh đi chút công chuyện, khi nào karaoke gọi em nhé. Em giúp anh điều đào ngon ngon”. Lan gật đầu và bất ngờ xáp tới ôm tôi: “Bồi dưỡng cho em đã chứ rồi hãy đi anh trai”.
“Tú bà” Linh Lan đang “làm mối” |
Trong vai một công nhân mới lãnh lương, chúng tôi ghé vào tiệm hớt tóc ở khu phố Đông Chiêu, P.Tân Đông Hiệp. Người bạn đi cùng nói nhỏ: “Đây là quán mối nên chiều khách lắm, cứ thoải mái”. Quả đúng như thế, vừa thấy anh ta, cô chủ ào ra nũng nịu: “Sao lâu quá anh mới đến”. Sau khi bạn tôi giới thiệu, cô gái quay sang tôi thỏ thẻ: “Chơi nhạc hả anh?”. Tôi vờ: “Gội đầu massge giúp anh đi, anh nhậu về đau đầu quá”. Cô gái cười: “Ở đây không có gội đầu anh ơi, anh vô trong em thư giãn cho đảm bảo hết đau đầu”.
Tôi quan sát, quán hớt tóc nhưng không hề có một cây kéo, tông-đơ. Những dụng cụ chuyên làm đầu cũng cũ mốc. Chiếc đèn soi rọi ráy tai mạng nhện đã giăng đầy. Tôi móc điện thoại ra định chụp hình thì một “đầu gấu” từ ngoài bước vào hăm: “Làm gì đó anh trai, cất điện thoại đi”.