Chiến lược gia người Italy tiếp tục tiết lộ về quãng thời gian làm việc ở PSG, trong phần tiếp theo của cuốn tự truyện "Lãnh đạo tĩnh lặng".
Một lần nọ chúng tôi nói chuyện về Hernan Crespo, người mà theo tôi là một tiền đạo xuất chúng. Tôi hỏi:
- Zlatan này, cậu nghĩ sao về Crespo?
- Thì... cũng đá tiền đạo, ghi bàn cũng khá. Nhưng để gọi là tạo ra khác biệt thì không.
- Là sao?
- Trên đời này tôi thấy chỉ ba tiền đạo có thể vỗ ngực nói rằng họ đủ sức tạo ra khác biệt.
- Ai thế?
- Ibrahimovic, Messi và Ronaldo.
|
Ancelotti tôn trọng cá tính kiêu ngạo của Ibrahimovic và biến điều đó thành một động lực cho cả tập thể PSG. |
Zlatan tự tin như thế đấy, nhưng cậu ấy có quyền. Vì đấy quả thực là một cầu thủ rất khác biệt. Zlatan là trung phong hiếm hoi, nếu chẳng muốn nói là duy nhất, cảm thấy hạnh phúc với một pha kiến tạo cũng như khi tự mình ghi bàn. Đúng, Zlatan kiêu ngạo, nhưng không ích kỷ. Điều ấy tuyệt vời cho bất kỳ CLB nào có cậu ấy.
Với những tân binh đến trong mùa hè, họ cần thời gian để hòa nhập và thích nghi với vai trò mới. Nên dù đã là tháng 12 của mùa giải, chúng tôi vẫn chưa tìm được sự gắn kết mong muốn. Tuy nhiên, đội bóng vẫn đang đứng thứ nhì ở Ligue 1 và giành quyền vào vòng knock-out Champions League trước một vòng đấu.
Rồi chúng tôi thua trận đấu ở Nice, ba ngày trước trận đấu chót tại vòng bảng Champions League. Chủ tịch và Leonardo xuống văn phòng gặp tôi và nói:
- Nếu không thắng trận đấu ấy, ông sẽ bị sa thải.
Tôi ngạc nhiên vô cùng. PSG đã có vé đi tiếp, chuyện ấy chẳng có ý nghĩa gì với họ sao? Đến một ngày trước trận, họ xuất hiện lần nữa, với thông điệp cũ: "Không thắng thì bị sa thải". Tôi hỏi lại vì sao lại đến mức ấy, họ trả lời: "Vì chúng tôi không vui. Chúng tôi đang tuân thủ lộ trình chứ không chỉ nhìn vào kết quả, và lúc này chúng tôi cảm thấy không hài lòng. Nên chúng tôi quyết định sẽ sa thải nếu ông không thắng trận đấu ấy".
|
Ancelotti phải chờ sang mùa thứ hai dẫn dắt PSG mới có thể lên ngôi vô địch Pháp. |
Tôi mới hỏi lại họ: Nếu đã quyết như thế thì có cần phải nói với tôi không? Nếu tôi thắng thì sao? Tôi ở lại chứ gì? Nhưng lúc đó chính tôi cũng đâu còn thoải mái nữa, thoải mái thế nào khi biết mình đã đánh mất niềm tin của ông chủ?...
Chúng tôi đã thắng trận đấu ấy. Chúng tôi chơi tốt và vượt qua Porto với tỷ số 2-1, nên tôi thoát khỏi cái án sa thải. Nhưng mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn, làm việc khi biết mình không còn niềm tin từ Ban lãnh đạo là một trải nghiệm không thoải mái chút nào. Cả một chiến dịch dài hơi, đâu thể làm lâu dài trong cảnh gươm kề vào cổ. Thế nên tôi nói với với Leonardo là hãy tìm một HLV mới, kết thúc mùa giải tự tôi sẽ ra đi. Leonardo là bạn tôi, hoặc tôi vẫn nghĩ anh ta là bạn. Vậy mà người bạn ấy không đưa ra một lời giải thích nào cho cách mà anh ta đối xử với tôi. Tôi ngạc nhiên vì tất cả, vì lẽ ra chuyện này không nên xảy ra trong bóng đá, mà thực ra cũng không nên xảy ra với bất kỳ ngành nghề nào.
Nếu muốn sa thải ai đó, hãy sa thải ngay, chứ đừng có dền dứ là "Tôi sẽ sa thải nếu...". Nếu tôi làm việc không tốt, cứ việc sa thải, đừng đưa ra những tối hậu thư. Anh là chủ, anh toàn quyền được đuổi người mà anh thấy làm việc không hiệu quả. Và hãy làm việc ấy quyết liệt như một người đàn ông.
Mọi chuyện hoàn toàn trái ngược so với thời gian ở Juventus. Thời gian ấy tôi vừa ký hợp đồng mới, nhưng khi CLB chỉ về đích ở vị trí thứ nhì, họ gọi tôi đến và nói: "Chúng tôi sẽ thay HLV". Trước lúc nghe câu ấy, tôi vẫn nghĩ mình là HLV tốt nhất có thể cho CLB, nhưng đùng một cái tôi mất việc. OK, không vấn đề gì cả, bởi họ không nói sẽ sa thải tôi khi mùa giải đang diễn ra. Họ vẫn luôn tạo điều kiện để tôi có thể làm việc tốt nhất.
|
Ancelotti quyết định ra đi vào cuối mùa giải, sau khi nhận thấy ông không được Giám đốc Điều hành Leonardo và các ông chủ Ả-rập tin tưởng. |
Tôi đã học cách làm quen với việc bị sa thải, rồi lại được tuyển mộ. Lời khuyên là bạn đừng bao giờ hy vọng các ông chủ ngưng đánh giá, phán xét bạn. Họ sẽ luôn làm việc ấy, hàng ngày. Việc duy nhất bạn có thể làm là hãy làm tốt nhất công việc trong khả năng của mình.
Tôi rất buồn khi phải rời PSG. Vì tôi đã cố hết sức để tạo nên một tập thể thật sự với nhiều những cái tên mới toanh. Nhưng đôi khi không phải muốn là được. Tôi đã kỳ vọng mình sẽ đi cùng họ một thời gian dài bởi tôi thích chiến lược tham vọng của họ. Nhưng khi một cánh cửa khép lại, lại có một cánh cửa khác mở ra. Lần này, tôi có cơ hội làm việc cho CLB đáng mơ ước với mọi HLV: Real Madrid.
Theo Hoài Thương (VnExpress.net)