Cho đến tận bây giờ Ludovic Casset, người hiện giữ cương vị Giám đốc Etoile FC, Học viện bóng đá của Singapore, vẫn tiếc nuối vì đến Việt Nam quá sớm. Đó là năm 2004, khi mạng xã hội chưa phát triển. “Nếu hồi ấy có Instagram, hẳn nó sẽ bùng nổ”, Casset nhớ lại trên trang Soccerkakis về 2 tuần đầu tiên ở Việt Nam, “Tôi cảm thấy mình như thể Zinedine Zidane. Tất cả đều háo hức về sự có mặt của tôi, và hàng chục ngàn người hâm mộ đã tới xem 2 trận tôi đá thử”.
Sinh ra ở Pháp nhưng Casset luôn ý thức về gốc gác Việt Nam. Được Santos, một cầu thủ Brazil nhưng khoác áo đội bóng quê hương Tunisia, khuyến khích, anh liên lạc với người chú làm ở Bộ Giáo dục - Đào tạo Việt Nam, bày tỏ mong muốn được thi đấu cho ĐT Việt Nam. Chú của anh giúp bằng cách cho số điện thoại của một lãnh đạo trong LĐBĐ. Cuộc phiêu lưu của Casset chính thức bắt đầu.
Hành trình của chàng cầu thủ Việt kiều cũng kết thúc sau đó không lâu. Anh rời Đà Nẵng, kết thúc sự nghiệp sớm vì chấn thương và trở lại với cái tên Casset. Mã Trí chỉ còn lại trong ký ức của người hâm mộ bóng đá Việt, về nỗi thất vọng hay “cú lừa” mà không biết rằng có nhiều nguyên nhân sâu xa phía đằng sau.
Ngày đầu đặt chân xuống Việt Nam, 25 nhà báo đã đợi sẵn với rất nhiều câu hỏi dành cho cầu thủ Việt kiều trưởng thành từ lò đào tạo Auxerre. Casset nói rằng ngay cả cuộc họp báo ở đội một Auxerre cũng không đông đến vậy. Chưa hết, bên ngoài là cả ngàn người hâm mộ chào đón chàng cầu thủ 24 tuổi.
Theo Casset tự đánh giá, 2 trận thử việc trong màu áo ĐT Việt Nam tương đối thành công. Nhất là trận đầu (gặp Hòa Phát Hà Nội), anh đánh đầu thành bàn từ tình huống phạt góc. “Với một cầu thủ chơi thiên về phòng ngự như tôi, đó là một sự kiện lớn”, Casset nói. Thế nhưng HLV Tavares đã không chọn anh, với lý do “chẳng khá hơn cầu thủ nội là mấy”.
Casset nghi ngờ quyết định này bị chi phối bởi nhóm cầu thủ lớn tuổi trong đội. “Tôi luôn cố hòa thuận với tất cả, nhưng sớm nhận ra sự phân cấp trong phòng thay đồ, một là các cầu thủ trẻ ít tiếng nói và phần còn lại gồm những trụ cột nhiều tuổi có thể làm bất cứ điều gì họ muốn”, Casset chia sẻ. Bây giờ chúng ta vẫn có thể tìm được một bài báo Việt năm đó kể rằng, “Casset ngược xuôi một mình trên sân bóng cho hết giờ chứ ít có sự hỗ trợ từ đồng đội”, “khi ghi bàn cũng không ai đến chia vui”, và “nhiều cầu thủ lên tinh thần sau việc Casset bị loại”.
Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra. Casset đã rất xấu hổ màn ra mắt rùm beng cuối cùng kết thúc bằng cái lắc đầu. Tuy nhiên CLB Đà Nẵng xuất hiện, kéo anh ra khỏi nỗi ê chề. Về Pháp một thời gian ngắn chỉ để nhận ra tương lai mù mịt nếu bám trụ ở châu Âu, anh quay lại và ký hợp đồng với mức lương tốt.
Theo góc nhìn của Casset, các cầu thủ Việt Nam rất kỹ thuật nhưng thiếu tư duy chiến thuật, còn các HLV luôn có định kiến về cầu thủ ngoại. “Trước khi tới Đà Nẵng, tôi di chuyển khá nhiều nên hơi mệt, vậy nên nhờ phiên dịch nói với HLV được tập nhẹ”, Casset kể, “Hỡi ôi, tôi lập tức nhận ra sự khác biệt. Nếu ở châu Âu, các HLV sẽ cho cầu thủ nghỉ ngơi để không trầm trọng vấn đề thì ở đây, họ nghĩ tôi lười biếng và mắc bệnh ngôi sao”.
Trong nửa đầu mùa giải, Casset chỉ đánh bạn với băng ghế dự bị. Phải đến 5 tháng sau, khi hoàn thành quá trình nhập tịch để chơi với tư cách nội binh và đổi tên thành Mã Trí, anh mới được ra sân. Tình hình có vẻ được cải thiện, tâm trạng Mã Trí cũng tốt dần lên. Một ngày nọ, anh tới quán bar nổi tiếng trong thành phố. Nhiều cầu thủ trẻ trong đội cũng ở đó và tất cả uống rượu vui vẻ cùng nhau.
“Hôm sau ra sân tập, một cầu thủ châu Phi chơi bóng ở Việt Nam nhiều năm, cảnh báo tôi, hãy chờ xem điều gì xảy ra. Rồi tai họa ập xuống. Một cầu thủ có mặt trong buổi tối hôm đó đã báo cáo Ban huấn luyện, rằng anh ta thấy tôi tổ chức tiệc tùng. Vậy là tôi quay lại ghế dự bị trước khi bị chuyển xuống cho mượn ở giải hạng 2”, cầu thủ người Pháp gốc Việt cho biết.
Đến mùa 2006, Mã Trí được gọi trở lại Đà Nẵng, chơi một vài trận và chủ yếu được sử dụng ở giải AFC Champions League. Thất bại 0-15 trước Gamba Osaka được anh mô tả là “ngày đen tối nhất sự nghiệp”. Anh nói: “Đà Nẵng chơi khá tốt ở trận mở màn với Đại Liên (Trung Quốc) và Gamba Osaka đã rất nghiêm túc khi tiếp đón chúng tôi. Kết quả thật tàn nhẫn”.
Theo Thanh Hải (Tiền Phong)