Bà Liêu năm nay đã ngoài 70, hiện đang sinh sống tại Nội Giang, Tứ Xuyên, Trung Quốc. Đợt này ở quê, trong nhà có tự nuôi được vài con gà, bà Liêu cẩn thận chọn ra những con ngon nhất rồi đem tất cả đặt chung vào chiếc làn đan tre đã cũ của mình. Sang ngày 24/10, bà Liêu bắt xe khách tới Thành Đô để đích thân đem thức ăn đến cho con gái. Một thân một mình, tuổi già sức yếu, quãng đường hơn 200km vốn đã khó khăn nay lại càng thêm phần vất vả.
Sau hàng giờ đồng hồ ngồi xe khách, bà Liêu cuối cùng cũng đã đặt chân được tới Thành Đô. Thành Đô đối với một người mẹ già mà nói quả là một thế giới rộng lớn, một mê cung ngoằn ngoèo đầy choáng ngợp. Thành phố xa lạ, dòng người ngược xuôi như nước sông chảy xiết. Sau những bước chân lạc lõng, bà Liêu vẫn không quên tay nắm chặt lấy chiếc làn đựng đồ ăn dành cho cô con gái yêu quý của mình.
Tuy nhiên, hành trình vốn tưởng chừng như đơn giản ấy lại chưa hề chấm dứt ở đó. Hết bắt nhầm xe bus, lạc đường, cho đến bỏ quên điện thoại ở nhà và trong phút chốc đột nhiên không thể nhớ ra bất cứ thông tin liên lạc nào, người mẹ chỉ còn biết bất lực đứng bơ vơ bên vệ đường.
Đến hơn 1 giờ chiều cùng ngày, Cục Cảnh sát huyện Song Lưu, thành phố Thành Đô mới tiếp nhận được trường hợp của bà Liêu. Tuy nhiên, việc giúp đỡ này đã gặp không ít khó khăn do bà chỉ còn nhớ được duy nhất việc mình đã vô tình bị lạc khi đang trên đường đến nhà con gái.
Dựa trên những lời tường thuật ít ỏi, cảnh sát đã cố gắng điều tra và rà soát lại nhiều lần nhưng vẫn không thể tìm ra bất cứ cách thức liên lạc nào. Thậm chí cảnh sát còn tận tình đưa bà Liêu đến những nơi mà bà chỉ còn nhớ được mang máng, nhưng tất cả đều không đem lại kết quả gì.
Sau một hồi nỗ lực, bà Liêu đột nhiên nhớ ra số máy bàn của người hàng xóm ở quê. Người con đợi cả ngày trời, ngóng đông ngóng tây vẫn không thấy bóng dáng mẹ đâu, điện thoại gọi thì không có ai bắt máy. Lòng nóng như lửa đốt, cô trùng hợp cũng gọi điện về cho người hàng xóm để hỏi han tình hình của mẹ mình. Nhờ vậy, hai mẹ con bà Liêu cuối cùng cũng được hội ngộ sau 4 tiếng đồng hồ thất lạc.
Nhìn mẹ đầu đã bạc trắng, tuổi già sức yếu mà vẫn lỉnh kỉnh tay xách nách mang lang thang khắp nơi, người con không ngừng dày vò, tự trách móc chính bản thân mình. Thế nhưng, đối với người mẹ, chỉ cần là vì con, một con gà cũng có thể trở thành món đồ quý giá, quãng đường hơn 200km cũng có thể thu gọn lại chỉ bằng vài bước chân, tuổi già lẩm cẩm lơ đãng cũng chỉ là một con số không hơn không kém. Dù một ngày có bơ vơ tại một nơi xa lạ, dù đến thời điểm nào đó rồi sẽ thất thường nhớ nhớ quên quên, nhưng tình yêu của mẹ dành cho con gái vẫn sẽ luôn như vậy - vĩ đại, cao cả một cách âm thầm, lặng lẽ.
Theo Ngọc Ah (Thời Đại)