Một trong những vũ khí cực lợi hại ở Trung Quốc thời phong kiến là kiếm. Nó được xem là “vua của binh khí”. Mỗi thanh kiếm có chiều dài khoảng 1,5m.
Thanh kiếm được các nghệ nhân rèn với lưỡi kiếm dài mảnh, sắc bén ở 2 bên. Đầu mũi kiếm nhọn và có chuôi cầm ngắn.
Vũ khí này sử dụng để đâm, chém hiệu quả khi cận chiến với quân địch. Binh sĩ Trung Quốc thời phong kiến có thể tiêu diệt kẻ thù bằng các thanh kiếm sắc bén khi tấn công trúng điểm chí mạng.
Đao là vũ khí nổi tiếng được nhiều triều đại Trung Quốc sử dụng trong chiến trận. Binh khí này có thể có chuôi ngắn, vểnh lên và lưỡi dài.
Đến thời Xuân thu chiến quốc, hình dáng của đao có sự thay đổi. Lưỡi đao sắc bén hơn và phần tay cầm cũng dài hơn. Theo đó, vũ khí này có thể có chiều dài hơn 1,5m.
Người sử dụng đao thường là những nam giới to lớn, vạm vỡ, khỏe mạnh. Họ dùng vũ khí này tung hoành trên nhiều chiến trường và giết được nhiều kẻ địch.
Nỏ là vũ khí khá phổ biến ở Trung Quốc thời phong kiến. Nó có khả năng sát thương cao và dễ chế tạo, dễ sử dụng.
Các cung thủ có thể vừa cưỡi ngựa vừa dùng nỏ để bắn hạ kẻ thù. Tầm bắn của vũ khí này có thể lên tới 600 - 1.000m.
Do vậy, binh sĩ sử dụng nỏ có thể bắn hạ kẻ địch ở khoảng cách xa hoặc khiến kẻ thù bị thương khi trúng "cơn mưa tên".
Theo Tâm Anh (Kienthuc.net.vn)